Mạnh Vũ ý thức được suy nghĩ của cha mình, vội nói: "Cha, con không bị hù dọa cũng không bị sốt hỏng đầu đâu, con nói nghiêm túc đấy, cha, con đã lớn bằng từng này, đây là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy a."
Vẻ mặt kia, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu!
"Cha, người hãy thành toàn cho nhi tử đi, nhi tử van xin người!"
Ông chủ Mạnh trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Ông ta chưa từng thấy con trai nói chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ.
Chẳng lẽ tiểu tử này nhìn thấy thái độ khúm núm, khách khí của ông ta với Chu Thanh, nhìn thấy tiền lãi bị đoạt mất một phần, nên đột nhiên liền trưởng thành? Mọi người đều nói, hài tử lớn lên, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Có một số người gặp phải trắc trở, biến cố mà trở thành một đứa bé hiểu chuyện chỉ trong chớp nhoáng a.
Chẳng lẽ con của ông ta..
Nếu thật sự là như thế, thì một phần tiền lãi này, hoàn toàn xứng đáng! Chỉ cần con trai không chịu thua kém, thì có cái gì là không thể phấn đấu ra!
Khóe mắt có chút ướt át, ông chủ Mạnh hít sâu một hơi nói: "Được, chỉ cần con không cảm thấy mất mặt, con muốn làm thư đồng cho Chu Bình, cha cũng đồng ý, con có thể cải tà quy chính là tốt rồi."
Mạnh Vũ trịnh trọng gật gật đầu nói: "Cha, người yên tâm đi!"
Chu Thanh..
Nhà họ Mạnh các ngươi không coi trọng mặt mũi như thế sao? Dù nói thế nào, ông cũng là ông chủ phường thêu lớn nhất huyện Thanh Hà khi trước đấy! Ông để cho con trai duy nhất làm thư đồng cho đệ đệ ta?
"Ông chủ Mạnh, không cần phải như thế đâu, ngài vẫn nên mau mang lệnh công tử trở về dưỡng thương đi.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, ông chủ Mạnh đã quay đầu nhìn về phía nàng.
"Ta tôn trọng quyết định của hài tử."
Chu Thanh..
Chu Bình chỉ sợ Chu Thanh cự tuyệt, lập tức nói: "Được, cứ quyết định như vậy đi, Mạnh bá bá yên tâm, ta sẽ không bắt hắn ký văn tự bán thân."
Văn tự bán mình, bán chính là nô!
Khóe miệng ông chủ Mạnh khẽ giật một cái, nhìn về phía Chu Bình.
Chẳng lẽ ta còn phải nói câu cảm tạ?
Khách khí thêm vài câu, ông chủ Mạnh lại quay sang căn dặn con trai, mới cáo từ rời đi.
Ông ta vừa đi, Chu Thanh liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ co vai rụt cổ, nói: "Cái kia, hôm nay cha ta phải bỏ ra một phần tiền lãi, các ngươi không nhìn thấy sắc mặt của ông ấy sao? Nếu như ta đi theo cha trở về, nhất định sẽ bị đánh chết tươi!"
Nói rồi, Mạnh Vũ liếc nhìn Chu Bình một cái thật nhanh.
"Ngươi sẽ không đánh ta chứ?" Câu hỏi yếu ớt lại không có chút sức mạnh nào.
Chu Thanh thật sự là bị hắn chọc tức đến bật cười.
Đây là cái tên hỗn thế ma vương, đại ca học đường của Mạnh gia kia sao?
Chuyện thư đồng, nếu Chu Bình nguyện ý, Mạnh Vũ nguyện ý, ông chủ Mạnh nguyện ý, thì cho dù Chu Thanh cảm thấy không thích hợp cũng không thể nhiều lời nữa.
Chỉ căn dặn Chu Bình vài câu liền rời đi.
Chu Thanh vừa đi, Chu Dao cũng trở về phòng mình.
Hai người trở về nội viện, Chu Dao khoác tay Chu Thanh, cái đầu nhỏ tựa vào vai nàng, nói: "Đại tỷ, cám ơn tỷ."
Chu Thanh vỗ vỗ bàn tay Chu Dao, nói: "Cám ơn cái gì! Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên! Nữ hài tử nhất định phải có tài phú độc lập mới có thể sống tốt hơn."
Chu Dao..
Ta là gà hay là chó thế? Thôi kệ! Không cần để ý chi tiết! Dù sao câu cuối cùng cũng rất đúng a! Không riêng gì phải tài phú độc lập, tinh thần cũng phải độc lập, nhân cách lại càng phải độc lập a! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là tài phú độc lập!
"Đúng rồi, đại tỷ, lần tranh tài yêu cầu viết bài, đã có kết quả chưa?"
Chu Dao nhắc đến chuyện này, Chu Thanh liền thở dài một hơi.
"Kết quả thì có rồi, chúng ta cũng đã liên lạc được với người đoạt giải nhì, giải ba cùng với những người đạt giải khuyến khích, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được người đoạt giải nhất."
"Ai là người đoạt giải nhất?"
"Bút danh là Tiếu Sinh Thanh Hà, danh sách người đoạt giải đã dán cả ngày, tất cả những người trúng giải đều đã tới ghi danh, nhưng người này vẫn không xuất hiện."
Chu Thanh vẫn đang cằn nhằn lại không hề hay biết Chu Dao bên cạnh có chút khác thường.
Ngay khi nghe đến bút danh Tiếu Sinh Thanh Hà kia, Chu Dao lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Ngón tay run rẩy, Chu Dao kiệt lực khắc chế hơi thở của mình, nói: "Vậy sao, vậy đại tỷ chờ một chút, không nói chuyện với đại tỷ nữa, ta mệt muốn chết rồi, trở về ngủ đây."
Nói xong, không đợi Chu Thanh nói gì, đã quay đầu chạy về phòng mình.
Vừa