Bốn phía đều là những người chờ người thân đi thi, nhốn nháo dỗ dành một mảnh.
Nhưng ngay khi Chu Thanh nhào vào trong ngực Thẩm Lệ, hắn chỉ cảm thấy tất cả những tạp âm bên cạnh đều biến mất.
Trong chớp nhoáng này, bầu không khí quanh hai người dường như trở nên nhu hòa ấm áp, ngăn cản hết thảy mọi ồn ào ngoại giới.
Nơi đây, hiện tại, chỉ có hai người bọn họ.
Ôm giai nhân trong ngực, Thẩm Lệ nhìn xuống với ánh mắt nóng bỏng.
"Chờ không nổi muốn làm vợ ta sao?"
Chu Thanh bảo trì tư thế nhào vào lòng Thẩm Lệ, ngửa đầu nhìn hắn.
Thực sự là một gương mặt tuấn tú!
Nàng khẽ nhón mũi chân, hôn thật nhanh lên môi Thẩm Lệ một cái, tiếp đó lại dựa vào ngực hắn, dùng giọng nũng nịu nói: "Ừm, đã đợi không kịp, làm sao bây giờ?"
Vừa nói, vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực người ta.
Thẩm Lệ..
Nam nhi bảy thuớc, huyết dịch trong nháy mắt này liền sôi trào.
Cái gì gọi là khốn khổ nhân gian, giờ khắc này hắn xem như được lĩnh giáo.
Bao nhiêu cứng cỏi, mạnh mẽ được tinh luyện, hiện tại đều hóa thành nước dưới ngón tay giai nhân.
Ôi chao..
Cùng được lĩnh giáo, còn có nhị đệ của hắn.
Chỉ là trạng thái của người anh em trái ngược hoàn toàn với trái tim mềm nhũn của hắn a.
Chỉ sợ Chu Thanh phát hiện loại biến hóa này, Thẩm Lệ không thể làm gì khác hơn là túm lấy bàn tay đang làm loạn của Chu Thanh đẩy nhẹ nàng ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Lệ nói khẽ: "Chờ sư phó đậu Tiến sĩ, ta sẽ khiến nàng trở thành cô dâu phong quang nhất kinh thành."
Chu Thanh cười hì hì nhìn Thẩm Lệ, lại muốn hôn hắn thêm lần nữa.
Thẩm Lệ nhanh chóng đưa tay ngăn cản cái miệng của Chu Thanh, tiếp đó tại gõ trán nàng một cái, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: "Đừng làm rộn, ta là nam nhân."
Chu Thanh..
"Oa~! Thực sự là không tầm thường!"
Thẩm Lệ..
Vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Chu Thanh, lại gõ trán nàng, cắn răng nói: "Nàng cứ chờ ngày thành thân đi!"
Đón ánh mắt như lửa nóng của hắn, Chu Thanh..
lập tức hốt hoảng, giống như, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Ánh mắt không tự chủ được mà chuyển dần về phía th@n dưới của Thẩm Lệ.
Gương mặt cũng ửng đỏ theo.
"A, ha ha, chúng ta đi thả diều đi!" Lúng túng quay người, Chu Thanh kéo Thẩm Lệ rời đi.
Đường phố Phủ thành náo nhiệu hơn huyện Thanh Hà rất nhiều, ý xuân dạt dào, một mảnh sinh cơ bừng bừng.
Nói là đi thả diều, nhưng hai người cũng không gấp gáp lập tức phải đi thả, mà ung dung mua chút đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, cười cười nói nói.
Chu Thanh còn dự định mở một chi nhánh Cẩm Tú phường tại phủ thành, vừa vặn thừa dịp cơ hội này quan sát cơ hội kinh doanh ở đây một chút.
Đi tới một cửa hàng bán hương liệu, ngoài cửa tiệm trưng bày bảo vật trấn tiệm, bên cạnh để biển quảng cáo: Giúp bạn ngủ ngon như em bé!
Thẩm Lệ cười chỉ cái biển quảng cáo, nói: "Chờ cửa tiệm của nàng bán thêm áo ngủ, quảng cáo này ngược lại là thích hợp."
Chu Thanh trợn mắt trừng hắn.
"Phù hợp cái gì, ngủ như em bé thì có thể tốt đến đâu, cách mỗi một canh giờ liền phải tỉnh dậy một lần, tỉnh dậy liền phải ăn uống rồi lại ngủ rồi lại dậy lại ăn.
Đứa trẻ mà ngoan thì ăn uống xong, chơi một hồi rồi ngủ lại.
Không ngoan, còn phải ngao ngao quấy khóc một trận.
Gọi như vậy không bằng ghi là: Giúp bạn ngủ ngon như cha em bé."
Thẩm Lệ..
Phốc ha ha ha ha.
"Nàng yên tâm, chờ con chúng ta được sinh ra.."
Thẩm Lệ muốn nói, chờ con của họ xuất sinh, hắn nhất định sẽ thời thời khắc khắc bảo vệ ở bên, chỉ cần là chuyện hắn có thể làm, tuyệt sẽ không để Chu Thanh nhúng tay.
Nhưng chức trách của hắn, tính chất công việc của ảnh vệ..
Lời này mắc kẹt trong cổ họng Thẩm Lệ, mãi mà không thể nói ra khỏi miệng.
Chu Thanh quay đầu nhìn hắn nói: "Nhà huynh cũng không phải nghèo đến mức không thuê nổi nhũ mẫu đấy chứ, không phải mọi chuyện đều phải đích thân cha mẹ đứa bé phải làm hết đâu, yên tâm, cha mẹ đứa bé đều có thể có ngủ ngon a."
Thẩm Lệ nắm chặt bàn tay Chu Thanh, biểu tình giống như muốn tuyên thệ, nói: "Ta sẽ tận lực dành nhiều thời gian nhất ở bên nàng."
"Không cần phải như vậy, ta còn bận nhiều việc lắm!"
Thẩm Lệ..
( Nội tâm đau khổ, không để bồi bên cạnh vợ, làm sao bây giờ)
* * *
Đi dạo một vòng qua những con phố buôn bán nhộn nhịp, cuối cùng hai người dừng ở một cửa tiệm bán diều.
Cửa hàng diều này cực lớn, cao chừng ba tầng lầu.
Mỗi vách tường của từng tầng đều treo rất nhiều loại diều, đủ mọi màu sắc, làm cho người ta hoa cả mắt.
Hai người Chu Thanh vừa tiến vào, tiểu nhị liền nhiệt tình đi đến nghênh tiếp.
"Hai vị khách quan, muốn chọn mua diều đúng không? Diều của tiệm chúng ta, tầng một tương đối phổ thông, nhưng mà giá cả cũng tiện nghi nhất, tầng hai tốt hơn, còn tầng ba là tốt nhất.
Có điều khách quan yên tâm, dù là diều ở tầng một, chúng