Tên cầm đầu nhìn Chu Thanh, cắn răng nói: "Cho phép qua!"
Người kia lĩnh mệnh rời đi.
Thủ lĩnh đám người lại nói với Chu Thanh: "Lần này ccô nương yên tâm chưa, phòng tuyến cuối cùng đã rút lui rồi."
Chu Thanh vẫn không chút động tĩnh.
"Lúc nào đã an toàn, tự ta quyết định."
Ảnh vệ có còi chuyên dụng của họ.
Vừa rồi lúc Thẩm Lệ rời đi, nàng đã dặn hắn sau khi đã an toàn thì thổi còi báo hiệu cho nàng biết.
Bây giờ thứ nàng đang đợi, chính là tiếng còi này.
Một lát sau, liền có một tiếng còi bén nhọn truyền đến.
Cánh tay đang nắm chặt thanh đao của Chu Thanh cuối cùng cũng nới lỏng ra.
Nếu còn nâng đao thêm một lúc nữa, chỉ sợ cánh tay này của nàng sẽ hỏng mất, quá nặng! Cũng không biết những nữ chủ xuyên sách khác làm sao có thể vừa xuyên đến liền thích ứng được với vũ khí lạnh hạng nặng như vậy a.
Ngay khi Chu Thanh thả đại đao xuống, tên cầm đầu đám người xấu chợt vung về phía nàng một nắm bột phấn màu trắng.
Bột phấn này vừa bay tới, Chu Thanh đã vô thức muốn bịt mũi miệng lại, nhưng một mùi hôi chua vẫn kịp tiến vào trong mũi nàng.
Ngay trong chớp mắt, nàng liền mất đi ý thức.
Chờ Chu Thanh tỉnh lại, bốn phía là một mảnh lờ mờ.
Chậm rãi mở mắt, Chu Thanh liền nhìn thấy một tấm rèm lụa mỏng, trong ánh sáng mờ ảo, nhìn qua giống như một mặt hồ màu xanh mềm mại.
Nàng đang nằm trên một cái giường rộng lớn, êm ái, mền gấm thoải mái, mặc trên người..
Mở trừng mắt, trong lòng Chu Thanh chợt hoảng hốt, lập tức nhấc chăn nhìn lại cơ thể mình.
Vừa thấy y phục trên người, mới yên tâm thở phào một hơi.
Còn tốt, còn tốt.
Lúc đó chỉ vì không muốn liên lụy đến Thẩm Lệ, cũng với những ảnh vệ khác, khiến cho nhiều người vì mình mà tử thương, cho nên nàng mới làm liều như vậy.
Trong hoàn cảnh hung hiểm, nàng vậy mà đã quên những người nàng phải đối mặt, là một đám nam nhân! Vạn nhất có kẻ nào thú tính đại phát..
Thở phào một hơi, Chu Thanh đang muốn đứng dậy, chợt cơ thể lại một lần nữa hóa đá.
Khóe mặt giật một cái, lần nữa xốc mền gấm lên nhìn vào trong.
Nàng không phải đang mặc y phục của mình, mà là một bộ áo ngủ cực kỳ mềm mại.
Tính chất như tơ lụa, mướt mềm như nước.
Cái này..
Ai thay y phục cho nàng? Trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Là tên vương bát đản nào?
Trong cơn kích động, Chu Thanh đột nhiên đứng bật dậy.
Nhưng không biết là vì đứng lên quá đột ngột, hay là di chứng sau hôn mê, vừa mới ngồi lên nàng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người mềm nhũn, lại ngã xuống giường.
Hành động của nàng lập tức kinh động đến người bên ngoài.
Rất nhanh có tiếng bước chân đi về bên này.
Chu Thanh xoa xoa đầu, chịu đựng cơn choáng váng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trái tim đập bịch bịch liên hồi.
Lọt vào trong tầm mắt nàng là hai nữ tử mặc y phục giống hệt nhau đi tới.
Vừa đến cạnh giường, một người đi đốt nến chiếu sáng trong phòng, một người ghé vào xốc rèm lụa trên giường lên.
Nến vừa được đốt, cả gian phòng liền chợt sáng lên.
Gian phòng này được bố trí tráng lệ, giống như phòng ngủ của phu nhân thế gia trong ti vi vậy.
"Cô nương tỉnh rồi sao, nô tỳ phục thị cô nương rời giường."
Hai tỳ nữ cùng quỳ gối trước mặt Chu Thanh, cúi đầu, lộ ra cần cổ cao trắng nõn, ôn nhu mềm giọng nói.
Nghe thấy hai từ nô tỳ, Chu Thanh lập tức dùng ánh mắt dò xét mà nhìn hai người bọn họ.
"Đây là nơi nào?"
Một tỳ nữ lên tiếng: "Hồi bẩm cô nương, đây là Ninh Vương Phủ."
Ninh Vương Phủ?
Chu Thanh lập tức cả kinh, hỏi: "Kinh thành?"
Hai tỳ nữ cùng gật đầu, đáp: "Vâng.".
Có gì hot?
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Lúc cô nương vừa tới liền ngủ, đã ngủ ba ngày rồi."
Chu Thanh..
Khó trách ta toàn thân bất lực, thì ra là vì đói.
"Ta muốn ăn cơm."
Người là sắt, cơm là thép, ăn uống no đủ mới có thể đấu tranh với thế lực tà ác được.
"Vâng." Nói rồi, một tỳ nữ đứng dậy: "Nô tỳ đi truyền cơm."
Một tỳ nữ khác vẫn tiếp tục quỳ, nói: "Nô tỳ phục thị cô nương rời giường."
Chu Thanh nhìn nàng ta, hỏi: "Lúc ta ngủ, đã có những ai tới?"
Tỳ nữ kia không rõ ý tứ của Chu Thanh, chỉ có thể thành thật trả lời: "Ngay hôm cô nương vừa tới, là thế tử gia ôm ngài tiến vào, về sau, thế tử gia có chuyện tạm thời rời đi, là nô tỳ phục thị cô nương thay quần áo, mấy ngày nay, cũng là chúng nô tỳ phục dịch cô nương."
Chu Thanh thở phào một hơi.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chu Thanh theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn sải bước đi về phía nàng.
Người nọ xốc rèm châu của gian buồng trong, vội vàng