Ký ức ùn ùn kéo nhau mà đến.
* * *
"Đây là cái gì?"
"Đây là binh hoa Vĩnh Trú tinh phẩm, chỉ một món này liền có thể bán được hơn vạn lượng bạc, chưa nói tới chuyện, trên bình hoa này của ta còn có đại tác của Thì Bạch!" Vinh Dương Hầu đắc ý mở hộp, lấy chiếc bình hoa bên trong ra.
"Ngươi lại gạt ta.
Đồ sứ của lò nung Vĩnh Trú dùng bột mã não làm men, màu cơ bản là xanh da trời.
Có xanh hồng, xanh trứng và xanh xám.
Lớp men mỏng, biến hóa theo tạo hình, có sự thay đổi đậm nhạt theo cấp độ sâu cạn.
Bởi vì nó lấy bột mã não làm men, mới có thể tạo nên vẻ ôn nhuận cổ phác, tinh mỹ cẩn thận, nhìn kỹ luôn có màu đỏ thắm như ẩn như hiện, hơn nữa còn có cả hoa văn hình càng cua.
Bình hoa này của ngươi, hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn đó! Lại nói, Thì Bạch nào có bao giờ vẽ tranh lên đồ sứ của lò Vĩnh Trú chứ!"
Vinh Dương Hầu bật cười ha ha vỗ vỗ đầu thiếu niên.
"Cũng rất có hiểu biết nha, không lừa được điện hạ rồi, có điều, không lừa được điện hạ nhưng lại có thể lừa gạt người khác, chỉ cần ta nói đây là đồ gốm của lò nung Vĩnh Trú, thì chính là của lò nung Vĩnh Trú, ta nói đây là đại tác của Thì Bạch, thì đây chính là đại tác của Thì Bạch.
Luận cất giữ, ai dám nói ta thu đồ giả! Vinh Dương Hầu Phủ ta thu không có nổi chính phẩm sao! Chỉ cần điện hạ không vạch trần ta là được."
Thiếu niên sâu kín nhìn lão là lượt.
"Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi lấy cái bình này ở đâu ra?"
Lão là lượt đắc ý đáp: "Tự ta làm thôi."
Thiếu niên trừng lớn mắt, chấn kinh hỏi: "Ngươi làm?"
Lão là lượt càng thêm đắc ý: "Ừ, ta làm, ta còn làm rất nhiều những thứ khác kìa, lấy ra ngoài có thể lừa gạt được không ít tiền đâu, chờ có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đi xem."
* * *
Kí ức thuở thiếu thời vui vẻ lại bi thương tràn ngập trong đầu hoàng thượng, làm cho ông không khỏi cay cay sống mũi.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh Hoàng Thượng, nói khẽ: "Dám hành hung đả thương người ở chùa Đại Phật, quả thật là ngang ngược càn rỡ, không chỉ xem thường kỷ cương, càng không để Phật tổ vào trong mắt.
Bệ hạ, loại người này, tuyệt không thể bao che.
Bây giờ mới vừa tới kinh đô, mà hắn đã gây nhiễu loạn đến bậc ấy, về sau còn không biết đến mức nào.
Thẩm Lệ thân là thống lĩnh ảnh vệ, quyền cao chức trọng, tuyệt đối không thể để cho loại người này làm hỏng thanh danh của hắn."
Lời nói của Hoàng hậu đã kéo hoàng thượng từ trong kí ức trở về thực tại.
Hoàng thượng ừ một tiếng, nhìn về phía Đoan Khang Bá.
Đoan Khang Bá chỉ sợ hoàng thượng lại hỏi mấy câu đại loại như sao lại mang cục gạch vào chùa, liền vội vàng nói: "Bệ hạ, chuyện này xảy ra ngay trước mặt phương trượng chùa Đại Phật, bệ hạ có thể mời phương trượng tới hỏi một chút cho rõ ràng."
Thế tử Ninh Vương Phủ sợ chân tướng chuyện 50 vạn lượng bị nói ra, mới không kịp chờ đợi mà lên tiếng thay Thẩm Lệ.
Bây giờ nhắc đến cục gạch, vậy thì chẳng còn liên quan đến hắn nữa rồi.
Hắn liền bình chân như vại ngồi xuống, liếc xéo Thẩm Lệ một cái, một mặt chờ xem kịch vui.
Thẩm Lệ đứng dậy, kính cẩn ôm quyền, quay đầu lạnh lùng nhìn Đoan Khang Bá, nói: "Nhạc phụ của ta là người đọc sách, lại là viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, ông ấy có thể miễn thu tiền trả công cho thầy giáo, giúp cho những hàn môn đệ tử trong thiên hạ có thể đi học khảo công danh, có thể thấy được lòng dạ khí độ."
Người đọc sách vốn đã được người người tôn kính, huống chi còn là viện trưởng thư viện.
Huống chi, vị viện trưởng Chu Hoài Sơn này, còn không ra điều kiện hạn chế chiêu sinh, lại càng loại bỏ đi hết thảy hiềm nghi về lợi ích, hình tượng của hắn vì thế càng cao hơn không ít.
Hơi ngừng lời một lát, Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía hoàng thượng nói: "Đoan Khang Bá nói xấu nhạc phụ của thân như vậy, thần khẩn cầu bệ hạ có thể triệu phương trượng chùa Đại Phật cùng nhạc phụ của thần tiến cung, ba mặt một lời cho rõ ràng."
Không đợi hoàng thượng mở miệng, Hoàng hậu đã hừ lạnh, nói: "Chu Hoài Sơn chẳng qua chỉ là một tú tài mà thôi."
Thẩm Lệ mặt không biểu tình trả lời: "Chu Hoài Sơn chẳng qua chỉ là một tú tài, nhưng lại có thể vì các hàn sĩ cung cấp một nơi học tập có thể che gió tránh mưa, có một số người thân phận cao quý, nhưng có thể làm gì cho bách tính? Tư bán quân lương sao?"
"Ngươi!"
Lời này của Thẩm Lệ rõ ràng là trực chỉ Trấn Quốc Công Phủ.
Sắc mặt Hoàng hậu lạnh như băng sương, quát: "Thẩm thống lĩnh, ngươi làm càn!"
Thẩm Lệ nâng cằm, trong đáy mắt tràn đầy hàn băng: "Bắc Yên Gia Luật còn đang ở trong đại lao ảnh vệ, nương nương có muốn thần thẩm vấn hắn ngay trước mặt mọi người không?"
Đối mặt với hoàng hậu, Thẩm Lệ càng hiện rõ năng lực, thậm chí còn mang theo sát khí bừng bừng.
Trữ vương nhíu mày nhìn Thẩm Lệ một cái.
Thường ngày Thẩm Lệ rất lãnh đạm ít nói, cũng tuyệt