"Đứng lên rồi nói." Trầm mặc một lúc mới mở miệng, giọng nói của hoàng thượng có chút ám ách.
Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh tạ ơn, cúi đầu đứng dậy.
Ánh mắt của Hoàng thượng rốt cuộc rời khỏi người Chu Hoài Sơn, nhìn về phía phương trượng chùa Đại Phật.
Trong tay phương trượng cầm một cái hộp, kính cẩn dâng lên, nói: "Bệ hạ, đây chính là bình hoa bị Chu Hoài Sơn đập vỡ ở chùa Đại Phật hôm đó."
Trên đường tới đây, vì đã biết được nguyên nhân truyền triệu từ miệng thái giám, phương trượng chùa Đại Phật liền đi thẳng vào vấn đề.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cả kinh nhìn về phía Thẩm Lệ.
Còn Thẩm Lệ mặt không biểu tình, đứng ở đó.
Hoàng hậu lạnh lùng quét mắt liếc Thẩm Lệ, quát to: "Làm càn! Chùa Đại Phật là nơi nào, mà lại cho phép ngươi giương oai, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cũng phải nhìn cho rõ nơi này không dung túng cho ngươi làm bậy! Đây chính là chùa của hoàng gia!"
Lúc này Binh Bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc vẫn luôn trầm mặc, liền đứng dậy.
Ông cung kính hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu, tiếp đó chậm rãi nói: "Nương nương bớt giận, hay là trước tiên nghe Chu Hoài Sơn nói một chút.."
Đứng dậy nói hộ Chu Hoài Sơn vào lúc này, cũng đồng nghĩa với việc tỏ rõ thái độ của ông ấy.
Hoàng hậu trực tiếp cắt ngang lời Hồ Vi Nhạc, nói: "Bản cung đương nhiên biết, bây giờ nhà ngươi đang ở chính là do Chu Hoài Sơn tặng."
Hồ Vi Nhạc thuận theo mà nói: "Khởi bẩm nương nương, nhà mà thần đang ở, đích thật là do Chu Hoài Sơn tặng, đó là bởi vì mấy năm trước, thần hàm oan rời kinh, nhà của thần bị Trấn Quốc Công lấy ra làm chuồng nuôi ngựa."
Hoàng hậu suýt chút nữa bị lời này của ông làm cho nghẹn chết.
Mấy năm trước Hồ Vi Nhạc bị giáng chức đuổi khỏi kinh, nguyên do chính là bởi vì một bản án, mà bản án kia là do một tay Trấn Quốc Công thúc đẩy.
Ngay vào mấy ngày trước, Hoàng thượng đã xử lại án sai cho Hồ Vi Nhạc.
Sửa lại án sai, liền đồng nghĩa với việc Trấn Quốc Công sai rồi.
Vốn dĩ thái hậu tuyệt đối không cho phép loại tình huống này phát sinh, nhưng bất đắc dĩ là nhị công tử Tô Khác của Trấn Quốc Công Phủ lại bị ảnh vệ bắt.
Người sống vẫn phải sống.
Trấn Quốc Công thì đã độc phát thân vong.
Trải qua một phen cân nhắc, thái hậu cùng hoàng thượng đạt thành hiệp nghị.
Hoàng thượng sửa lại án sai cho Hồ Vi Nhạc, phục dùng Hồ Vi Nhạc.
Ảnh vệ không được giày vò Tô Khác nữa.
Còn chuyện phóng thích, chỉ sợ trong thời gian ngắn căn bản là không có khả năng.
Trừ phi hôm nay có thể túm được Chu Hoài Sơn, dùng Chu Hoài Sơn đổi lấy Tô Khác.
"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại đập bình hoa của Đoan Khang Bá Phủ?" Hoàng hậu bị Hồ Vi Nhạc cho cho tức đến ngậm miệng, Hoàng thượng quay sang sâu kín hỏi Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn liền đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, bình hoa này không phải của Đoan Khang Bá Phủ, đây là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ."
Ôi chao~~Đám ngươi mới vừa chấn kinh, trong nháy mắt lại bị lời này của Chu Hoài Sơn chọc cho bùng nổ.
Vinh Dương Hầu Phủ! Bốn chữ này, giống như một quả bom nặng ký.
Bàn tay cầm khăn tay của Hoàng hậu run bắn lên, hai hàng lông mày vặn chặt nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn.
Trong đáy mắt thâm thúy của Hoàng thượng lại nổi sóng lớn mãnh liệt: "Ngươi nói cái gì?"
Hỏi ra lời này, chính ông ấy cũng cảm thấy giọng nói của mình trở nên run rẩy.
Bốn chữ mượn xác hoàn hồn "suy nghĩ đã lâu, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Chu Hoài Sơn liền đáp:" Bình hoa này, là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, cũng là do Vinh Dương Hầu thu thập, tất nhiên không thuộc về Đoan Khang Bá, thảo dân đập hay có làm như thế nào, cũng không tới phiên Đoan Khang Bá tới chất vấn hỏi tội.
"
Nói xong lời này, Chu Hoài Sơn cũng không để ý đến việc bản thân đang ở trong cung ngự tiền.
Hắn đột nhiên quay người, trong cả đám người có mặt ở đó, vô cùng chuẩn xác chỉ thẳng vào Đoan Khang Bá.
" Ta lại hỏi ngươi, đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, vì sao lại tuồn từ trong phủ của ngươi ra ngoài? "
Đoan Khang Bá trợn mắt há mồm nhìn Chu Hoài Sơn.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên giật mình, hai mươi năm trước, lão là lượt kia, cũng tên là Chu Hoài Sơn.
Môi run rẩy, sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, Đoan Khang Bá quay sang nói với hoàng thượng:" Bệ hạ minh xét, đây đều là của thần..
"
Chu Hoài Sơn trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn:" Ngươi định nói đây đều là đồ của ngươi phải không? Đáng tiếc, lời này ngươi nói ra cũng chính là tự tay vả thẳng vào mặt mình, để ta nói thay ngươi! "
Dứt lời, Chu Hoài Sơn quay người cầm lên một mảnh sứ vỡ trong hộp mà phương trượng chùa Đại Phật đang nâng trong tay.
" Trong bình hoa này, có chữ do Vinh Dương Hầu Phủ viết.
"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn giơ mảnh sứ vỡ lên.
Tất cả khách mời đang ngồi trong đại điện, đều ngây ra như phỗng.
Mẹ của ta ơi! Đây là quả dưa lớn nhất từ trước đến nay rồi!
Ngay cả Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm trong lúc nhất thời cũng không còn tâm trạng