Edit: Đào Không Chín
Đưa tay miêu tả hình dáng ngũ quan của mình, mặc dù màu mắt không phải màu đen nàng yêu thích, nhưng Haiyin đối với diện mạo hiện giờ vẫn rất hài lòng. Một đôi mắt to kiểu Châu Âu thêm lông mi nồng đậm cong vút, vừa thâm thúy vừa linh động, hốc mắt cũng không sâu. Lông mày rậm vừa phải dài quá đuôi mắt, hình dáng tiêu chuẩn, cũng không có quá nhiều lông tạp. Mũi thẳng, không cao như người Âu Mĩ. Môi miệng giống như trái anh đào, hàm răng đều đẹp.
Có thể nói ngoại trừ một đôi mắt xám bạc, tướng mạo hiện giờ của nàng giống với nàng kiếp trước. Có điều độ lập thể của ngũ quan lại càng hơn kiếp trước. Phối hợp thêm một đầu tóc quăn đen bóng dài đến eo mông lại càng khiến khí chất của nàng sinh ra mấy phần thần bí.
Chỉ là mẫu thân nàng vẫn luôn đối diện mạo này không hài lòng lắm. Nhéo nhéo mình mập mạp gương mặt, Haiyin bất đắc dĩ cười khẽ.
Cầm quyển cũ nát trên bàn lên, đi đến góc tường lấy một chiếc đèn đồng. Ra khỏi phòng, đến một cái cầu thang gỗ nghiêng nghiêng xuống dưới, độ dốc có chút cao, bởi vì lâu năm mà bậc thang mục nát rất nhiều. Mỗi lần bước lên bước xuống đều phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt giống như sắp không chịu nổi.
Haiyin mang theo đèn đồng, cũng không nhìn dưới chân, đi xuống cầu thang cực nhanh, tiến vào thư phòng tại lầu ba của lâu đài cổ. Xuyên qua kết giới thiết lập tại bên ngoài thư phòng, mở cửa, mục đích rõ ràng đi đến một góc, đem bản kẹp ở dưới nách thả lại vị trí cũ.
Mặc dù bây giờ phù thủy hắc ám Desi cũng chỉ còn vài người ít ỏi, nhưng gia tộc truyền thừa lại phi thường xa xưa, cho nên tàng thư rất phong phú. Nàng từ năm ba tuổi đã theo phụ thân tập viết, năm tuổi miễn cưỡng có thể đọc sách dưới sự chỉ dẫn của phụ thân. Mà năm nay mười tuổi, nàng cũng chỉ mới đọc xong một góc nho nhỏ bên trong thư phòng.
Haiyin dùng khóe mắt đảo qua một góc nhỏ chỉ có to bằng chậu rửa mặt phía bên phải kia, không khỏi than thở. Kiếp trước kiếp này sống tổng cộng 39 năm, nàng đối với câu 'Học tập không bao giờ có cuối' cực kỳ hiểu rõ, in sâu trong đầu.
Trở về gian phòng của mình tại lầu hai, cầm lên linh cao thanh hoa thảo và chổi lông nhỏ được chế từ lông heo, đi tới cạnh giếng ở hậu viện lâu đài rửa mặt. Rửa mặt xong về sau, Haiyin đem thùng gỗ lớn đã trống không đặt tới trên đài giếng, mũm mĩm hồng hồng đôi môi mấp máy: "Ma lợi hống..."
Trong giếng vốn không có sóng nước dần dần dâng lên gợn sóng nhỏ, giống như được cái gì dẫn dắt, dòng nước bện thành một sợi dây thừng từ trong giếng bay về phía thùng gỗ lớn trên đài. Đến khi thùng gỗ bị đổ đầy, Haiyin mới đình chỉ ngâm tụng, cầm linh cao thanh hoa thảo cùng chổi lông nhỏ rời đi.
Gia tộc phù thủy Desi hiện giờ ở tại một tòa lâu đài gần hai ngàn năm lịch sử. Dù hàng năm đều dùng phép thuật gia cố, nhưng năm tháng vẫn lưu lại vết tích trên tòa lâu đài cổ này. Bức tường loang lổ màu xám lộ ra dáng vẻ già nua, quạ đen đứng đầy mái hiên ngủ gật, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kêu khó nghe. Ánh nắng xinh đẹp cũng khó có thể che đậy tịch mịch, hoang vắng.
Đem đồ vật thả lại gian phòng của mình, Haiyin chạy chậm đến đầu cầu thang, nhảy lên tay vịn, thuận lan can trượt đến lầu một. Bước vào phòng ăn, nàng hướng vị phu nhân lớn tuổi ngồi tại ghế chủ vị nở nụ cười xán lạn, kêu lên: "Tổ mẫu buổi sáng tốt lành."
Lão phụ nhân mặt mũi tràn đầy nếp nhăn đang ngồi tại chủ vị chính là gia chủ đương thời của gia tộc phù thủy hắc ám Desi – Kelly Desi: "Được rồi được rồi, tiểu Haiyin của chúng ta cũng buổi sáng tốt lành." Màu mắt của nàng đã gần đến màu xanh sẫm, mặt đầy hiền lành hướng Haiyin vẫy gọi: "Đói bụng sao? Nhanh ngồi cạnh tổ mẫu."
Haiyin theo thứ tự chào hỏi mấy vị đang ngồi, sau đó nghe lời của lão phu nhân, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng. David Desi thấy thế lập tức đem khay ăn cùng dao nĩa của muội muội đưa tới.
"Cám ơn đại ca." Thanh âm bé gái mềm mềm ngọt ngào vang lên. Haiyin cũng không muốn như vậy, nhưng ở trước mặt một người bị ảnh hưởng sâu nặng bởi quan niệm giai cấp như tổ mẫu, nàng cần phải thể hiện rõ ràng sự yêu quý của mình với hai vị huynh trưởng người thường. Đây cũng chỉ vì hy vọng tổ mẫu có thể yêu ai yêu cả đường đi.
"Dùng cơm đi." Kelly Desi lấy một ổ bánh mì thả vào khay ăn của cháu gái, lại tự mình cắt cho nàng một tảng thịt bò lớn.
Nhìn miếng thịt bò còn mang theo từng tia từng tia máu đỏ trong khay ăn, Haiyin cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt bánh mì. Mond đang ngồi bên cạnh Merlin Desi nhìn thấy con gái như vậy liền hơi nhíu mày lại, vươn tay rót một chén sữa dê đưa tới: "Ăn chậm chút."
Haiyin nghe tiếng lập tức đứng lên, tiếp nhận sữa dê: "Cám ơn phụ thân."
Đã đến đây mười năm, nàng vẫn cảm thấy đồ ăn nơi này còn cần cải tiến. Nếu không phải vì nàng còn nhỏ, không thể quá khác biệt so với người khác, nàng đã sớm tự mình động thủ vào bếp.
Ăn bánh mì xong, Haiyin liền đem miếng thịt bò nửa sống nửa chín kia chia thành bốn phần, giống như mọi ngày cắt một miếng nho nhỏ ở góc, nhắm mắt lại, há to mồm đem miếng thịt trực tiếp nhét vào, nhai cũng không thèm nhai liền nuốt hết. Nhưng cho dù làm vậy, nàng vẫn bị buồn nôn. Thấy Haiyin như thế, lão phu nhân Kelly, Merlin cùng với muội muội của nàng – Xiya không khỏi nhíu mày.
Haiyin thật vất vả ép cơn buồn nôn xuống, hai mắt lưng tròng, hoàn toàn là bộ dáng của một bé gái đáng thương, cầu cứu nhìn về phía phụ thân nàng cùng hai vị ca ca.
"Lại ăn một miếng." Mond tóc vàng mắt xanh để râu quai nón cũng rất bất đắc dĩ. Trong lòng rất lo lắng, tiểu Haiyin mỹ lệ của hắn còn nhỏ như vậy lại ăn không được mấy miếng thịt, phải làm sao?
"Ta no rồi." Haiyin xoay người, ngửa đầu nhìn về phía tổ mẫu của nàng: "Một chút cũng không ăn được nữa." Miếng thịt bò này mùi tanh rất nặng, nhưng tại đại lục Mar cũng không phải gia đình bình thường có thể ăn được. Hai vị ca ca của nàng cũng rất ít khi được ăn.
Kelly than nhẹ, đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của cháu gái: "Được rồi."
Haiyin giống như được đặc xá, quét qua dáng vẻ đáng thương trước đó, tươi cười nhảy xuống ghế, bưng khay ăn của mình lên, đem ba miếng thịt bò còn lại chia cho phụ thân cùng hai vị ca ca của nàng. Sau đó cung cung kính kính hướng mấy vị còn ngồi ăn chào: "Các ngươi từ từ ăn, ta xin lỗi không thể tiếp được."
Không đợi Kelly lên tiếng, nàng liền chạy tới phòng chứa đồ cầm một quả táo đỏ rực ra. Đang muốn lên lầu, vừa chạy tới đầu cầu thang đã bị Merlin gọi lại: "Haiyin, ngày mai mẫu thân muốn đi thành Anasta, ngươi muốn đi cùng sao?"
Thành Anasta?
Haiyin dừng chân lại, hai mắt như hạt châu xoay tròn xoay tròn, ôm quả táo quay người hỏi lại: "Mẫu thân, ngươi đi thành Anasta có chuyện gì vậy?" Làm sao đang êm đang đẹp lại muốn dẫn nàng đi ra ngoài, phải biết từ khi ra đời đến giờ nàng rất hiếm khi rời khỏi rừng rậm