Cảnh tượng trước mắt, đâu phải hai từ "thái quá" là có thể đủ hình dung.
Chu Lệ Na và Thạch Miểu trợn mắt há hốc mồm, đưa tay dụi mắt mấy lần, hiện thực nói cho bọn họ, bọn họ không phải nằm mơ.
Ánh mắt hai đứa nhỏ phức tạp, hâm mộ, kinh ngạc, cảm xúc muôn màu muôn vẻ mà nhìn Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng.
"Biến thái!"
"Nghịch thiên!"
"Không phải người..."
Trong biểu tình đờ đẫn của hai đứa nhỏ đứng xem, chỉ thấy Mạc Vân Long đứng sừng sững trong nước, tay phải cầm que cời lửa thọc ra phía ngoài vòng bảo hộ, que cời lửa tức khắc biến thành một miếng mồi béo ngậy thơm ngon, tản ra hương vị dụ hoặc đặc biệt.
Không đầy mười giây sau đó, trong vòng mấy chục mét trở lại, lôi đình như là bị điên rồi, chúng nó "tư tư" rung động, nhấc lên vô hạn sóng gió, người sau tiếp trước mà chen đến trước mặt que cời lửa.
Bang!
Mạc Vân Long bật chốt mở trên que cời lửa, ngay lập tức nó đã biến thành "quỷ chết đói đầu thai", hé mở chiếc mồm đói khát nhiều năm, bắt đầu "ăn" luôn lôi đình.
Mạc Vân Long một đầu cầm lấy que cời lửa, nó ăn được đầu to, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có cơm thừa canh cặn, năng lượng đủ điều kiện để hắn hấp thu.
Tuy rằng bị điện đến đầu tóc dựng đứng, mặt xám mày tro, y phục bị cắt thành vô số lỗ thủng như ăn mày đầu đường xó chợ, nhưng cặp mắt Mạc Vân Long lại sáng như bóng đèn, hắn vuốt ve que cời lửa trong tay, lại nhìn vô số lôi đình chồng chéo xung quanh, nhếch miệng phát ra một tiếng cười hưng phấn:
"Tiểu bảo bối...!ủy khuất ngươi lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc có cơ hội được ăn no!"
Que cời lửa dường như nghe hiểu lời hắn nói, tốc độ nuốt "lôi" càng thêm ra sức, thân gậy càng thêm bóng loáng mượt mà, hắc trầm như mực, tản ra khí thế khủng bố.
Mạc Vân Long cười không khép được miệng, chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, đâu có còn nhớ rõ đây là địa bàn của ai.
Từ khi biết hắn có dị năng hệ lôi, mẫu thân đã luyện chế cây "gậy tích điện" này cho hắn, không chỉ dung tích chứa đựng lớn mà còn sẽ phân biệt theo từng cấp độ.
Nói ngắn gọn lại, thì gậy tích điện như một hộp pandora chứa đựng năng lượng theo nhiều tầng.
Đợi khi thực lực của hắn phù hợp với tầng nào, thì tầng đó mới có thể mở ra.
Nhưng mà, đại lục này quá hiếm hoi lôi điện, ngoài việc thu mua lôi tâm thạch tới dùng, thì chỉ khi nào có mưa lớn mới sinh ra lôi điện.
Mà lôi tâm thạch đó là vật liệu xa xỉ được các đại gia tộc nắm giữ chặt chẽ trong tay, nên mẫu thân phải dùng rất nhiều bạc, hoặc rất nhiều tài nguyên để đổi.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, "gậy tích điện" chỉ mới chứa được hai phần ba tầng thứ nhất.
Hắn biết mẫu thân vì việc này mà rầu thúi ruột, thường xuyên ăn không ngon, ngủ không yên.
Mà chỉ trong mấy phút vừa rồi, Mạc Vân Long thấy được, gậy tích điện không chỉ đem tầng thứ nhất, tầng thứ hai chứa mãn, hiện tại đang được đà lấn tới mà độn hướng tầng thứ ba.
Cùng lúc đó, dị năng lôi hệ trong người Mạc Vân Long cũng sung mãn đến một tầng cấp mới, kéo theo cả huyền lực cùng tấn chức.
Từ cảnh giới Lam Huyền trung giai trực tiếp ngồi hỏa tiễn đến Tử Huyền cao giai, chỉ kém một chút nữa là đột phá cảnh giới Mặc Huyền.
Trơ mắt nhìn Mạc Vân Long hấp lôi tấn chức, ánh mắt Thạch Miểu và Chu Lệ Na khiếp sợ đến tột đỉnh, che miệng bộc phát ra tiếng lòng chân thật:
"Ngọa tào!!!"
"Tử Huyền cao thủ! Thứ này còn có để người khác sống!?"
Mạc Vân Long mới mặc kệ đồng bọn khiếp sợ thế nào, hắn cực kỳ chuyên chú mà mang theo que cời lửa tàn sát bốn phương, xung quanh hắn bao vây bởi lôi đình dữ tợn, nhưng hắn lại không sợ sệt chút nào.
Theo thời gian trôi qua, gậy tích điện chứa đầy tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm...
Sau đó là tầng thứ sáu...
Không có ai phát hiện, một đống lôi tâm thạch ở bốn phía bờ hồ đã hóa thành bột phấn tự lúc nào.
Nhưng trận pháp củng cố lôi trì vẫn còn hoạt động, không còn lôi tâm thạch cung cấp năng lượng, nên trận pháp sẽ tự động rút đi năng lượng từ nơi khởi nguyên.
Lôi trì thuộc địa phận Thánh Nữ điện, thì năng lượng khởi nguyên cũng là lấy từ huyền mạch quặng dưới nền đất của khu vực này.
Có lẽ giấu diếm thiên tài địa bảo là thói quen của mỗi người, cho nên khi trận pháp khởi động, rút đi năng lượng cũng thập phần êm ả, không hề kinh động bất kỳ người nào.
Nếu nói trường hợp của Mạc Vân Long là dữ tợn mà đồ sộ, thì dưới đáy hồ kia lại im ắng mà quỷ dị cực kỳ.
Thạch Miểu, Chu Lệ Na bớt thời giờ dời tầm mắt nhìn xuống, hai đứa nhỏ suýt nữa thì dọa ra bệnh tim, nhưng ánh mắt co rút, sắc mặt trắng như quỷ cũng phần nào chứng minh sự kinh hách quá độ của bọn họ.
Chỉ thấy Mạc Du Hồng nhắm nghiền hai mắt, trong thân thể tràn ra vô số lũ hắc khí u ám, hắc khí tiếp xúc với nguồn nước, ngay tức khắc đã