Trước ánh nhìn ghét bỏ từ chủ nhân nhà mình, "tân độc vật" chỉ hoảng loạn trong giây lát, sau đó mặt dày mày dạn dùng cả tay chân bò lên trên vai tiểu Hồng, biểu tình cố làm ra vẻ thân mật, đáng tiếc ngũ quan kì quái khiến nó trông chẳng giống một hệ sinh thái nào trên vũ trụ này cả.
Mạc Du Hồng một bên khóc lóc một bên ghét bỏ, nhiều lần đưa tay muốn lôi nó xuống khỏi vai mình nhưng bất thành.
Thứ này không chỉ xấu, mà còn dính hơn cả keo con chó.
Cuối cùng, dưới sự bám riết không tha của "tân độc vật", tiểu Hồng không thể không thỏa hiệp, miễn cưỡng cười vui đặt cho nó cái tên "Tiểu Ô", chỉ vì toàn thân nó không tìm ra một màu sắc nào khác ngoài màu đen.
Trong lúc hai tiểu chủ tớ bồi dưỡng cảm tình, thì mấy cây cột trên đỉnh đầu đã sụp đổ hơn phân nửa, khe nứt xung quanh ngày một rộng ra, phía dưới sâu và đen tuyền hệt như những cái động không đáy vô tận.
Lôi đình trong hồ đã bị thu hết, vô số dòng nước chảy xiết về những khe rãnh kia, cho nên mấy đứa nhỏ rất dễ dàng mà đi xuống đáy hồ, cùng Mạc Du Hồng hội hợp.
Đáy hồ lúc này không còn một con độc trùng Ô Nha nào cả, Mạc Du Hồng đứng trên một khối gò đất, vẫy tay với đồng bọn:
"Ca ca, Miểu ca, tiểu Lệ! Các ngươi mau tới đây!"
Mấy đứa nhỏ nâng đỡ nhau tránh né mấy đường khe nứt và bụi phấn rơi từ phía trên xuống, từng người thở hổn hển rồi hỏi:
"Tiểu Hồng, ngươi không sao chứ!?"
"Huynh muội hai người quá mạo hiểm rồi, hại bọn ta suýt nữa thì đứng tim!"
"Tiểu Hồng, sinh vật trên vai của muội từ đâu ra đấy, thẩm mỹ thật xấu!!!"
Hai câu hỏi han quan tâm lần lượt là của Thạch Miểu và Chu Lệ Na, chỉ có câu cuối cùng mới là giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc của Mạc Vân Long.
Mạc Du Hồng vỗ ngực rồi đáp lại hai đồng bọn:
"Miểu ca, tiểu Lệ! Hai người yên tâm đi! Tiểu Hồng thật sự rất lợi hại, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ!"
Sau đó, nàng mới nhún vai một cái, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc mà đáp lại ca ca nhà mình:
"Ca! Điều kiện và nguyên liệu hữu hạn, tạm chấp nhận một chút đi.
Tuy rằng ngoại hình của Tiểu Ô hơi khó nhìn, nhưng không quan trọng, nó lợi hại là được rồi."
Bởi vì có người xa lạ ở đây, Tiểu Hồng không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng hai người là huynh muội song sinh, hiểu rõ lẫn nhau, cho nên chỉ cần một ánh mắt, một cử động là đủ để hiểu toàn bộ ý nghĩa sâu xa trong đó.
Quả nhiên, Mạc Vân Long không hỏi tiếp, chỉ đưa tay làm ký hiệu "ok", nhưng khi nhìn về phía tiểu Ô, biểu cảm trong mắt chói lọi hai chữ "ghét bỏ".
Thạch Miểu, Chu Lệ Na cũng tò mò mà nhìn tiểu Ô, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, nhưng bọn họ hiểu rằng, nơi này không phải là thánh địa để ôn chuyện.
"Phía trên đã sập hơn một nữa, chúng ta chạy đi đâu bây giờ?" Chu Lệ Na ra tiếng hỏi, biểu tình trên gương mặt tràn đầy nôn nóng.
Mạc Vân Long đưa tay gãi cằm, biểu tình nghiêm túc mà phân tích:
"Lối ra vào đã bị đóng, chúng ta muốn chạy ra từ hướng đó e là không quá thực tế, hơn nữa đoạn đường từ giữa hồ ra cửa phải hơn năm mươi mét, quá xa, đối với hiện trạng sụp đổ và nứt nẻ như thế, con đường này cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên, một là chúng ta mạo hiểm men theo dòng nước xiết chảy vào khe nứt, nhưng không biết những khe rãnh này sẽ đưa chúng ta đến nơi đâu.
Hai là, chúng ta vận dụng huyền khí kết hợp vũ khí chống đỡ một thời gian chờ người tới cứu.
Nhưng các ngươi cũng đừng quên, chúng ta bị bắt cóc tới nơi này, hơn nữa kẻ bắt cóc còn dùng lôi đình để tra tấn chúng ta.
Chúng ta chưa chắc sẽ chờ tới thân nhân, mà có khi vừa thoát khỏi lôi đình, chúng ta sẽ bị bỏ vào hố lửa.
Đi theo dòng nước xiết, dùng huyền khí chống đỡ, hơn nữa có Khóa Đồng Tâm bảo hộ, ít ra chúng ta sẽ có một đường sinh cơ."
Mẫu thân sớm đã dạy huynh muội bọn họ một đạo lý, thay vì cầu người chi bằng cầu mình, tự lực cánh sinh, không khuất phục, không chịu thua.
Không thể trông đợi vào sự cứu rỗi từ người khác, chỉ có sự giác ngộ và phán đoán chính xác từ bản thân thì mới có thể giải thoát cho chính mình.
Tiểu Long không biết bên ngoài đang là thời gian nào, nhưng lâu như vậy mà mẫu thân và các thúc thúc còn chưa tới cứu huynh muội bọn họ, hiển nhiên là gặp phải phiền toái, rắc rối vướng tay vướng chân.
Điều bọn họ cần làm bây giờ là phải tự bảo hộ chính mình, nhất định không thể rơi vào tay địch nhân, như vậy sẽ gây