Mặc dù cả hội trường đều biết sàn đấu ngày hôm nay là của các phòng khách quý, nhưng không ngại bọn họ kêu giá cực kì nhiệt tình. Lần này, giá khởi điểm vẫn là hai trăm vạn lượng, tốc độ và nhiệt liệt đề giá không hề kém so với ban đầu.
Chưa đầy năm phút mà giá cả lại đột phá tới rồi một ngàn năm trăm lượng hoàng kim.
“Một ngàn bảy trăm lượng!” Ở nơi nào đó của lầu năm, giọng nữ quen thuộc lại đề giá.
Mọi người cũng không xa lạ gì với phòng này, hơn nữa còn biết thân phận của nàng là công chúa Đông Lăng, điều đặc biệt là cô nàng này trước đó mua vài món đều với giá trên trời.
Mà nguyên nhân làm cho hết thảy là vì...
Mọi người ánh mắt quỷ dị liếc qua một căn phòng nào đó ở lầu ba. Bọn họ đã đoán ra một quy luật, chỉ cần là vị ở lầu năm kia thích và kêu giá món gì, thì người ở lầu ba này sẽ tận lực đề giá, giá cả tiêu thăng để cho mọi người phải há hốc mồm. Cuối cùng vị lầu năm kia lấy mức giá trên trời để mua đồ vật, nhiều lần đều không bỏ sót món gì.
Cũng thật là kỳ ba!
Nếu không phải trong thâm tâm bọn họ biết rõ phòng lầu ba này là do Lâu Giang Các xếp người vào, đề giá cũng không chỉ riêng vị kia, thì bọn họ chắc chắn có lý do nghi ngờ, hai phòng này tuyệt đối có thù oán.
À, chắc là cũng có hiềm khích gì đó, nếu không các phòng khác đều bình thường, sao chỉ có khi lầu năm ra tiếng thì lầu ba mới đề giá ác ôn như thế chứ!
Lần này, nội tâm bọn họ có chút hưng phấn, vậy mà có chút chờ mong lầu ba sẽ lại ra tiếng.
Đáng tiếc, làm cho bọn họ thất vọng rồi, người ở lầu ba vẫn một mực im lặng. Mọi người nhìn nhìn cũng dời khỏi tầm mắt, tiếp tục quan sát phía dưới.
Sau khi Liễu Như Tâm kêu giá xong, thì phòng 602 nãy giờ không lên tiếng cũng bắt đầu kêu giá:
“Hai ngàn lượng!”
Liễu Như Tâm ở trong phòng cắn môi, nắm đấm nắm chặt một hồi mới buông lỏng, trong ánh mắt cảnh cáo của hai người lão giả, nàng chỉ có thể bỏ cuộc.
Hai người lão giả trong lòng đã có bất mãn, vị công chúa này thật là không biết thời thế, lại còn ngu muội vô tri, liên tiếp nhiều lần mua đồ vật với giá trên trời. Khiến cho gia sản bọn họ hiện tại thiếu hụt, tranh không được Cửu Tinh Chung Nhũ kia.
Vậy mà nàng còn không biết lỗi của mình ở đâu, gương mặt cứ câng câng, hất hàm sai khiến.
Hai vị lão giả càng nghĩ càng tức, nghĩ thầm chờ về tới Đông Lăng, sẽ đem chuyện này hoàn toàn bẩm báo, để Hoàng thượng trừng phạt nàng.
Trên cơ bản, khách lầu năm đã không còn đủ tài lực tranh cùng, cho nên im re như ve sầu mùa đông. Lúc này chỉ còn lại hai thanh âm không ai nhường ai mà kêu giá:
“Hai ngàn hai trăm lượng!”
“Hai ngàn năm trăm lượng!”
Phòng 601 đã có một giọt nên không ra tiếng, mà phòng 603 của Cố Đình Nguyên đã không đủ lực lượng theo cùng nên cũng im lặng. Cho nên chỉ có hai phòng còn lại là kêu kịch liệt nhất.
Nháy mắt, giá cả đã lên tới hai ngàn tám trăm lượng.
Khi gọi mức giá này, cả hai bên đều có chút do dự, thầm nghĩ chỉ còn hai phòng bọn họ, hay là nhường cho người kia, còn giọt cuối cùng thì mình bắt. Như vậy giá cả sẽ không lại đề cao.
Hiển nhiên, phòng 604 đã hiểu được ý ngầm này, nên tuyên bố bỏ cuộc.
Thiếu niên đứng cạnh tiểu Nhạn kích động gõ chuông, lại gân cổ gào thét:
“Hai ngàn tám trăm lượng lần một... hai ngàn tám trăm lượng lần hai... hai ngàn tám trăm lượng...”
Chỉ là, thiếu niên chưa kịp kêu hết câu, đã có một thanh âm trầm tĩnh vang lên, đè giọng của hắn xuống.
“Ba ngàn lượng!”
Cả hội trường im lặng trong nháy mắt, mà Đoan Mộc Huyền cũng không nghĩ tới ngay lúc này lại có một con hắc mã xông ra, cho nên sôi nổi tìm kiếm thanh âm của tiếng nói đó.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, quan sát mấy phòng còn lại của lầu sáu, sau đó xác định tiếng nói này không phải của mấy phòng kia.
Ngay lúc bọn hắn nghĩ mình có phải bị ảo giác hay không thì có một người đột nhiên tung hô:
“Là lầu ba, là cái phòng kia!” Hắn ngồi ở khán đài, chỉ tay vào phòng đơn, cặp mắt trợn tròn và miệng hé ra, có thể nhét một quả trứng gà.
Cả hội trường theo thanh âm này nhìn qua, tức khắc bùng nổ:
“Ta sát! Lại là căn phòng lời nguyền kia!”
“Chiêu trò của Lâu Giang Các năm nay thật là khó lòng phòng bị, chẳng lẽ là nhân viên được tăng lương nên mới ra sức đề giá như vậy?”
“Tổ tông lầu ba, lão tử thật sự cho ngươi quỳ!!!”
“Mẹ nó Lâu Giang Các lần này có thần trợ công rồi!”
“Cũng chưa chắc, bọn họ ra sức như vậy, khẳng định là chưa nhận được chỉ thị đi. Không phải là còn một giọt cuối cùng sao? Lúc này không phải là thời cơ thích hợp để đề giá a? Bọn họ làm như vậy, chẳng khác nào là heo đồng đội, cho Lâu Giang Các thu mua Cửu Tinh Chung Nhũ trở về. Rốt cuộc, giọt thứ hai cũng không thể quá cao hơn ba ngàn lượng nha?”
Nghe người kia nói, mọi người sôi nổi trầm mặc, nhưng mà nghĩ không ra chiêu này của Lâu Giang Các là có dụng ý gì?
Bọn họ đoán không được!
Tất cả sôi nổi nhìn về phía Tiểu Nhạn và Chu quản sự chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh tiểu Nhạn, ánh mắt bao hàm mức tạp nhìn một phòng nào đó ở lầu ba.
Việc này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ không hề xếp người đề giá. Vậy thì người này là ai?
Tiểu Nhạn cũng không thể hiểu được.
Giữa lúc mọi người ngơ ngác không hiểu ra sao thì thanh âm của Đoan Mộc Huyền lại truyền tới, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi:
“Ba ngàn năm trăm lượng!”
Hắn đang đánh cược, đánh cược Lâu Giang Các sẽ không cùng hắn tranh, hơn nữa, đây chỉ là chiêu trò nâng giá. Nếu bọn họ còn dám nâng giá nữa, vậy thì tự mình nuốt về luôn đi, tổn hại chỉ là thanh danh của bọn họ.
Sau khi hắn ra tiếng, mọi người lại nhìn về phía lầu ba, ánh mắt nghi hoặc.
Phòng 603 đã tỏ thái độ, Lâu Giang Các lúc này, sẽ bỏ cuộc hay kêu tiếp!?
“Bốn ngàn lượng!” Mạc Nhất trực tiếp cầm lấy micro, âm thanh đã có chút mất kiên nhẫn.
Mọi người trợn mắt há mồm không thể tin tưởng, vậy mà... vậy mà thật sự dám kêu? Còn một lúc đề lên năm trăm vạn lượng.
Đúng lúc này, phòng 603 lại truyền ra tiếng cười lạnh, Đoan Mộc Huyền tức giận nói:
“Chu quản sự, Lâu Giang Các lần này thật là đánh bàn tính sai lầm. Muốn kêu người nâng giá cũng không nên lộ liễu như vậy. Cổ nhân có câu, tham thì thâm! Cho nên bản công tử bỏ cuộc!”
Sắc mặt mọi người có chút vi diệu nhìn Chu quản sự, mà ánh mắt của hắn lúc này lại nhìn về phía lầu ba, trong mắt có suy nghĩ sâu xa:
“Vị công tử ở lầu ba này, mạn phép cho lão phu xin hỏi, ngài nhất định phải chụp được giọt Cửu Tinh Chung Nhũ này sao!?”
Việc này nhất định là có ai đó ngầm nhúng tay chưa qua chỉ thị của hắn, tham lam muốn trích phần trăm nhiều, chưa hề nghĩ tới hậu quả này. Cho nên hắn dám xác định, người này phó không nổi số tiền kia.
Mạc Nhất nhận được chỉ thị của chủ tử nhà mình, chỉ có thể cười khổ, hắng giọng lạnh lùng nói:
“Chu quản sự! Ý của ngươi là không muốn bán cho ta? Bản công tử mua được bằng tiền và thực lực của chính mình. Lâu Giang Các lại khinh thường không muốn bán.