Hắc Thù không nhận ra Bạch Phong Hoa, nhưng lại biết thân phận của Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn. Bởi vì hắn chính là người đi theo sau lưng, thay Đế Thanh Hàn dọn dẹp tàn cuộc do người nào đó bày ra.
Lúc này Hắc Thù len lén nhìn Bạch Phong Hoa, có ý điều chỉ.
Nữ nhân quả nhiên đều là hồng nhan họa thủy, người do nàng giết, chuyện do nàng gây, nhưng đừng để Nguyệt Lâu của hắn phải gánh chịu chứ!?
Tửu lầu của hắn hôm nay chưa đủ sứt đầu mẻ trán sao?
Bạch Phong Hoa cười khổ một tiếng, ánh mắt áy náy nói:
"Xin lỗi, là ta gây phiền muộn cho các ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, người Ma Điện muốn tìm là ta, để ta ra ngoài cùng bọn họ đối chất."
"A Hoa, bọn họ có bị mà đến, ngươi nhất định không được lỗ mãng mất đi lý trí." Đế Cửu Diên lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Bạch Phong Hoa trở thành bộ dáng kia, chỉ có khi gặp người của Ma Điện thì mới mất bình tĩnh giết người. Không cần nghĩ cũng biết trong chuyện này nhất định có khúc mắc chưa được giải quyết.
Mà nay Bạch Phong Hoa lại giết người, ân oán sâu nặng chất chồng lên, Ma Điện tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu.
"A Hoa! Có chúng ta ở đây, ngươi không cần phải một mình chống chọi. Nếu có sai thì khẳng định cũng là bọn họ sai trước." Đế Thanh Hàn vỗ ngực, nói một cách tự tin.
Ngay cả Cầm Thiên Doanh cũng nhíu mày, bộc lộ sự chán ghét ra bên ngoài:
"Ma Điện trước nay không tốt lành gì, sao ngươi lại cùng bọn họ có dính dáng đến!?"
Bạch Phong Hoa trầm mặc vài giây, đáy mắt xẹt qua một tia đau thương ảo não, nàng chán chường nói:
"Là do ta đem niềm tin đặt sai chỗ, dâng cho người một khang nhiệt huyết chân thành, mà người trả lại cho ta sự dối trá và phản bội." Không quá muốn khơi gợi lại chuyện cũ nên Bạch Phong Hoa chỉ giải thích qua loa.
Dù vậy, Cầm Thiên Doanh cũng đủ hiểu một vài. Trong lòng khẽ thở dài, thứ khiến người ta trầm luân đau khổ trên đời này, cũng chỉ có ái tình.
Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, muốn quên mà quên không được, day dứt cả đời.
Mạc Cửu nhìn qua Bạch Phong Hoa, sắc mặt hiếm khi có được nghiêm túc mà không phải ngả ngớn như thường ngày, hắn nói:
"Ngươi đừng ra mặt, để ta!"
Mạc Nhất kinh ngạc nhìn Mạc Cửu, giống như là mới quen biết hắn dường như. Lần trước Mạc Cửu anh hùng cứu mỹ nhân đã khiến hắn chậc lưỡi lấy làm lạ. Thế mà lần này còn lại tới một lần?
Cứu mỹ nhân, cứu nghiện rồi sao?
Khác với Mạc Nhất, Mạc Túc chỉ nhướng mày nhìn qua, nhưng không nói một lời.
Cũng như đã từng nàng khuyên nhủ Mạc Nhất nên tìm kiếm ý trung nhân cho đời mình, nhưng hắn một mực không chịu, nên nàng không có tiếp tục bắt ép.
Ngược lại là Mạc Cửu, tính tình tự do hoan thoát, có ý nghĩ của chính mình. Nếu như hắn muốn dùng hành động theo đuổi một người, như vậy người chủ tử là nàng sao có thể ngăn cấm uyên ương thành đôi.
Mấy ngày nay, Bạch Phong Hoa quan sát nàng, nhưng nàng cũng đồng thời quan sát nàng ấy. Tiểu cô nương trải qua đau thương phản bội, không dễ mở ra lòng mình. Có lẽ lòng còn chứa uất hận nặng nề nhưng tính tình không xấu, là người chính trực, đầu óc thông minh nhạy bén, cùng Mạc Cửu thập phần xứng đôi.
Không ai biết được Mạc Túc lúc này đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người đồng loạt nhìn Mạc Cửu đầy kinh ngạc.
Bạch Phong Hoa siết chặt nắm tay, lắc đầu nói:
"Lần trước ngươi cứu ta, ta còn chưa kịp cảm ơn. Phiền phức là do ta gây ra, sao có thể đẩy ngươi ra làm dê thế tội được?"
Theo suy nghĩ của nàng, nếu Mạc Cửu đi theo người của Ma Điện, thì chẳng khác nào dê vào hang cọp. Làm sao còn có cơ hội trở về.
Lỗi lầm của mình lại để người khác gánh vác, lương tâm của Bạch Phong Hoa nàng sao có thể an nhiên thừa nhận?
Mạc Cửu bỗng chốc giơ tay lên, xoa xoa đầu của Bạch Phong Hoa, tự tin nói:
"Cô gái ngốc! Ngươi đánh giá thấp bản lĩnh của Cửu gia ta rồi. Ha ha! Ai là dê, ai là sói, chờ đối đầu mới có thể biết được nha."
Bạch Phong Hoa bị sờ đầu đến thẫn thờ, gương mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:
"Nhưng mà..."
Mạc Cửu chợt cười khẽ, ngón trỏ búng vào trán nàng, thì thầm:
"Không có nhưng nhị gì hết! Chuyện này cứ giao cho ta giải quyết. Yên tâm! Ta sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm, lành lạnh vẹn nguyên trở về trước mặt ngươi!"
Bạch Phong Hoa ôm trán, khuôn mặt bạo hồng, trái tim vốn đã chết lặng lâu rồi bỗng nhiên đập thình thịch lên một cách sống động, phảng phất là được tiêm vào một liều thuốc hồi sinh.
Bạch Phong Hoa ngỡ rằng chính mình đã chai sạn với lời ngon tiếng ngọt, thậm chí còn sẽ ghê tởm khi nghe thấy nó. Nhưng lời nỉ non của Mạc Cửu mang theo chút vui đùa hài hước lại khiến nàng vui vẻ là chuyện gì xảy ra.
Mạc Cửu âm thầm thưởng thức vẻ thẹn thùng của người nào đó, tâm tình như bay lên, khóe miệng mang cười, gật đầu hỏi ý với Mạc Túc rồi đạp bước sinh phong ra cửa.
Phảng phất thứ hắn sắp đối diện không phải là sài lang hổ báo, mà là thử thách dâng trào của tình yêu.
Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn, Hắc Thù, Cầm Thiên Doanh khi không bị tắc một họng cẩu lương, cả khuôn mặt đều thộn ra ngờ nghệch.
Lam Vân đại sư thì vuốt cằm cười tủm tỉm, trong lòng cảm thán, quả nhiên là sức mạnh của tình ái nha.
Hai đứa nhỏ Mạc Vân Long,