Buổi tối, Lam Vân đại sư, Đế Cửu Diên nhận được một tin tức trọng đại, người truyền tin là đặc sứ của Thiên Nguyệt.
Mà hai người sư đồ sau khi đọc xong nội dung thì kinh ngạc đến ngây người.
"Luyện đan đại hội di dời thời gian, cử hành vào chiều ngày mai, trong thư thông tri chúng ta mau chóng đến Bạch Thành tham dự. Chuyện này... sao đột nhiên lại gấp gáp như thế, không phải nói tốt là tuần sau, đợi khi danh ngạch bí cảnh được định ra sao?"
Đế Cửu Diên cảm thấy không thể hiểu được, luyện đan đại hội đã sớm định ra thời gian từ hai tháng trước, sao đột nhiên nói đổi là đổi?
Thời gian còn gấp gáp như vậy, căn bản không để người ta có tinh thần chuẩn bị mà.
Lam Vân đại sư thở dài một tiếng, phất tay đứng lên:
"Từ nơi này đến Bạch Thành còn phải mất gần nửa ngày đường, nếu chúng ta đã nhận được thông tri thì mau chóng khởi hành đi."
"Vâng sư phụ!" Đế Cửu Diên muốn nói lại thôi, buồn bực gật đầu.
Hai sư đồ nhanh chóng thu thập đồ vật, không tới mười lăm phút thì đồng loạt bước ra cửa.
Đế Thanh Hàn xắn hai tay áo lên cao, tay trái đấm vào tay phải, sắc mặt ủ ê, khi nhìn thấy hai sư đồ tay xách nách mang thì kinh ngạc hỏi:
"Tỷ, Lam Vân đại sư, đã giờ tý rồi mà các ngươi còn đi đâu thế?"
Phía sau, Mạc Túc, Mạc Nhất và hai đứa nhỏ nghe tiếng cũng ló đầu ra nhìn.
Mạc Túc nhìn dáng vẻ vội vã của Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì!?
Đế Cửu Diên nhìn mọi người, giọng nói coa chút ê ẩm mà giải thích qua loa.
"Thật sự phải đi ngay trong đêm như thế này sao? Hay là để sáng sớm rồi đi? Đường rừng buổi tối rất nguy hiểm." Đế Thanh Hàn nhíu mày, lo lắng khuyên nhủ.
"Chúng ta cũng hết cách, nếu đi sáng sớm thì không kịp giờ tham dự đại hội." Lam Vân đại sư phiền muộn nói.
Đế Thanh Hàn do dự một hồi, hỏi:
"Hay là để ta đi cùng các ngươi đi?"
Lấy lòng đại tẩu và hai cháu nhỏ tương đương quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ mặc tỷ tỷ không quan tâm. Nàng từ trẻ một lòng đều nghiên cứu dược thuật, không đặt nặng tu luyện, nên cảnh giới còn không cao bằng hắn đâu.
Đế Cửu Diên nghe vậy thì xua xua tay, ánh mắt có ý điều chỉ nhìn về phía sau, nói:
"Không cần đâu A Hàn, ta và sư phụ nhất định sẽ cẩn thận. Đệ cứ đi theo giúp đỡ cho Mạc cô nương những việc lặt vặt đi."
"Nhưng mà..." Đế Thanh Hàn trong nhất thời có chút khó xử.
Đúng lúc này, Mạc Túc nhìn hai sư đồ, ra tiếng nói:
"A Nhất, ngươi đi cùng Lam Vân đại sư và Cửu Diên cô nương, hộ tống bọn họ một đoạn đường đi."
Hai người đã từng vì Tiểu Long, Tiểu Hồng ra mặt giải nguy, hiện tại bọn họ có chuyện, cho Mạc Nhất bảo vệ đoạn đường này cũng là việc nên làm.
"Như vậy sao được? Nếu Mạc Nhất đi theo chúng ta, bên người của ngươi nhưng không có người để dùng?"
"Mạc nha đầu, tuy rằng cảnh giới của ngươi cao cường, nhưng ngươi không thể một mình cố kỵ, bảo vệ cho hai đứa nhỏ được. Mạc Nhất không cần đi theo chúng ta đâu?"
Đế Cửu Diên, Lam Vân đại sư lần lượt ra tiếng ngăn cản.
Mạc Túc so với bọn họ ở Thiên Nguyệt Thành còn phải thân cô thế cô. Ít nhất bọn họ còn có thân phận tượng trưng, sau lưng là Tinh Huyền học viện, không ai dám đụng tới. Nhưng nàng và hai đứa nhỏ, chính là cái gai trong mắt của một số người.
Mạc Nhất tuy rằng im lặng nghe lời, nhưng ánh mắt vẫn để lộ lo lắng kháng cự.
Kẻ địch của chủ tử quá nhiều, Mạc Cửu đã đi Ma Điện, nếu hắn cũng đi, vậy bên người nàng không có thân tín bảo vệ.
Đối mặt với thái độ kháng nghị của mọi người, Mạc Túc lắc đầu phủ nhận, kiên quyết nói:
"Không sao! Mạc Nhất cảnh giới cao, có thể hộ tống các ngươi an toàn đến Bạch Thành, chậm nhất là tối mai hắn có thể trở