Triệu Lăng Phong dùng đôi mắt sắc bén nhìn hắn hỏi, ngữ khí khiến người ta cảm thấy lãnh. " Ngươi là ai? Đến đây lén lút nhìn trộm làm gì?"
Tên nam nhân mặt có chút bối rối, không biết phải nói sao, thì Lục Thất chân không thương tiếc đá mạnh lên người hắn một phát lớn tiếng quát.
" Vương Gia đang hỏi ngươi, ngươi bị câm hay bị điếc mà khômg trả lời?"
Bị đá đau hắn rên lên một tiếng, người mồ hôi nhễ nhại, sợ hãi nằm co ro dưới đất.
Dương Tử Nghiên lúc rơi xuống vực đã vướng vào một cành cây khô bị gãy, chân chẳng may bị cành cây cứa vào máu chảy không ngừng. Bên dưới rất sâu, nàng phải rất lâu mới rơi xuống dòng nước lạnh lẽo bên dưới. Toàn thân đau đớn, nàng cố gắng mở mắt trong đêm tối tìm hướng để bơi vào bờ. Đến nơi Dương Tử Nghiên nằm ở trên bờ thở hổn hển, cơ thể nàng không còn chút sức lực nào.
Nhìn đến vết thương còn chảy máu, Dương Tử Nghiên đành phải gượng ngồi dậy, nàng dùng nước rửa sạch vết thương, rồi lại xé vạt áo trên người để băng bó. Vết thương khá sâu, làm nàng đau đớn khẽ rên một tiếng, quá mệt mỏi nàng đã thiếp đi.
Sáng hôm sau Dương Tử Nghiên mơ màng thức dậy, vết thương trên chân đã bắt đầu đau nhức. Buổi tối rơi xuống nước người nàng ướt sũng, trên người chỉ mặc y phục mỏng, nên nàng đã đổ bệnh. Cả người sốt cao run rẩy, nàng nằm co rút trên đất. Với chút hơi tàn, nàng bắt đầu than thở.
" Không biết kiếp trước Dương Tử Nghiên ta lỡ làm chuyện thất đức gì, mà kiếp này lại bị đày đọa sống dở chết dở thế này?"
Dương Tử Nghiên hô hấp ngày càng khó khăn hơn, nàng thều thào nói tiếp.
" Không biết Tiểu Yên có nhận ra ta đã mất tích, mà cho người đi tìm không nữa? Mà rơi xuống nơi khỉ ho cò gáy này, ai sẽ chịu xuống tìm ta đây?"
Dương Tử Nghiên nói đến đó cảm thấy vô vọng, nàng nhắm mắt rồi lại vô thức lịm dần.
Trên vực, Triệu Lăng Phong nhìn nam nhân nằm dưới đất mãi không chịu nói có chút bực bội mất kiên nhẫn, hắn rút kiếm ra kề lên cổ nam nhân đang nằm lạnh lùng nói.
" Bổn vương hỏi ngươi lần nữa, ngươi lén lút ở đó làm gì? nếu ngươi không trả lời thật lòng, thì đừng trách ta độc ác!"
Nói đến đó thủ đoạn của Triệu Lăng Phong mạnh hơn, lưỡi kiếm cứa mạnh vào yết hầu của nam nhân, làm nó bắt đầu chảy máu. Hắn sợ hãi thật sự rồi, vội vàng quỳ xuống khai hết mọi chuyện.
" Tôi khai, tôi khai! Xin đừng giết tôi!" quả nhiên là một tên thỏ đế.
Triệu Lăng Phong nghe hắn khai xong, lập tức thu kiếm trên tay lại tiếp tục hỏi.
" Ai là kẻ đã sai ngươi hãm hại nàng ta?"
Tên nam nhân quỳ dưới đất trả lời." Ta không biết tên ả ta, nhưng nếu ta nhìn thấy ả, ta sẽ nhận ra ngay!" Hắn thành thật khai báo.
" Được!