Dương Tử Nghiên người từ nóng bắt đầu chuyển sang lạnh, tay chân của nàng run lên cầm cập nàng co người lại sưởi ấm. Triệu Lăng Phong nhìn thấy nàng co ro một chỗ vì lạnh, hắn đành phải cởi áo choàng của mình ra khoác cho nàng.
Dương Tử Nghiên vẫn không có chút gì gọi là khá hơn, nàng run rẩy dữ dội hơn, răng đánh vào nhau kêu cành cạch.
" Lạnh....lạnh..ta lạnh....quá!"
Triệu Lăng Phong thở dài nhíu mày lại, mặt thoáng chút khó chịu, hắn cũng không hiểu tại sao lại phải đến đây cùng nàng thế này. Dù vậy hắn cũng nhích đến ngồi lại gần Dương Tử Nghiên hơn, hắn di chuyển nàng lại gần đống lửa đang cháy lách tách, sưởi ấm cho nàng.
Dương Tử Nghiên người giản ra một ít, không còn co quắp lại như trước, nhưng nàng vẫn còn cảm thấy lạnh. Triệu Lăng Phong đưa tay áp vào má Dương Tử Nghiên kiểm tra, cơ thể nàng vẫn còn nóng như lửa. Dương Tử Nghiên cảm nhận được trên mặt nàng một luồn ấm áp xuất hiện, nàng đưa tay nắm chặt tay của Triệu Lăng Phong tìm kiếm hơi ấm.
" Thật là ấm áp!" Dương Tử Nghiên mấp máy môi thì thầm.
Tuy mặt nóng hổi nhưng bàn tay Dương Tử Nghiên lạnh cóng, Triệu Lăng Phong cảm nhận được khi nàng vừa chạm vào tay hắn. Cơ thể nàng vừa nóng lại vừa lạnh.
Cách để giữ ấm cho nàng lúc này, chỉ có thể là dùng nhiệt độ trên người hắn, nhưng Triệu Lăng Phong là ai chứ. Muốn hắn cởi áo sưởi ấm cho nàng, điều này là không thể.
" Hừ, bổn vương giúp ngươi như vậy đã là tốt lắm rồi! Sống chết thế nào, phải xem số phận của ngươi rồi!" Hắn lạnh lùng nói, rồi nhắm mắt lại dưỡng thần, mặc kệ nàng đang run lẩy bẩy.
Nhưng Dương Tử Nghiên nào ngoan ngoãn như vậy, nửa đêm nàng lại tự động mò đến chỗ của hắn tìm kiếm hơi ấm. Triệu Lăng Phong mở mắt đã thấy nàng ôm chặt lấy hắn, còn đang muốn vung tay hất nàng ra, nhưng nhớ đến vết thương trên chân nàng, hắn lại có chút không nỡ.
" Lần này ngươi lại nợ ta rồi! Dương Tử Nghiên, ngươi muốn trả ơn bổn vương thế nào đây!" Hắn thấp giọng nói khẽ
Sáng hôm sau Thiên Nham đã đuổi đến nơi, nhìn hang động u tối, hắn thử đi vào trong xem thử. Chợt nhìn thấy Triệu Lăng Phong đang ôm Dương Tử Nghiên nằm ngủ, hắn có chút không tin vào mắt của mình.
" Ta gặp ma rồi phải không? Sao vương gia có thể ôm nữ nhân được? Là mắt ta có vấn đề rồi! Không hay rồi, mắt của ta bị bệnh rồi!" Thiên Nham không khỏi nghi ngờ bản thân, hắn liên tục dụi mắt nói.
Triệu Lăng Phong lúc này cảm nhận được có người ở bên cạnh làm ồn, mắt hắn đột nhiên mở to nhìn về phía Thiên Nham đang đứng ngu ngốc ở đó, hắn không hài lòng mà lên tiếng.
" Thu cặp mắt của ngươi lại cho ta!