Dương Tử Nghiên trán cảm thấy hơi đau một chút, nàng ngẩng đầu ngước lên nhìn. Trước mặt là một nam nhân trẻ, gương mặt khôi ngô tuấn tú, có chút mê hoặc người nhìn. Trên người mặc một chiếc áo màu xanh lục, dáng vẻ thư sinh nho nhã.
Nếu so với Triệu Lăng Phong, hắn ta cũng không kém cạnh là bao nhiêu, nét đẹp của hắn rất nhẹ nhàng, không phải kiểu sắc bén như Triệu Lăng Phong.
" Đại ca, cầu xin huynh giúp ta với! Có người đang đuổi theo ta, bọn chúng còn muốn giết người!" Nàng lập tức ôm lấy chân nam nhân kia, một bộ tội nghiệp đáng thương cầu xin.
" Xú nữ nhân, ngươi từ đâu xuất hiện vậy? Mau bỏ công tử của ta ra ngay, nếu không đừng trách ta không nương tay!" Bên cạnh nam nhân có một người đi cùng, hắn ta khinh thường lôi nàng dậy nói một tràng.
" Vị đại ca này, huynh không thể thấy chết mà không cứu như vậy! Làm ơn cứu chúng ta đi mà, cầu xin hai người!" Nàng vẫn không bỏ cuộc, nức nở cầu xin hắn.
" Nha đầu này, ngươi cút ra cho ta!" Tên hộ vệ nhanh chóng mạnh tay hất văng nàng ra.
" Ah!" Dương Tử Nghiên đau đớn nằm lăn trên đất, cả người nàng đã bám đầy bùn đất.
" Tiểu thư, người có sao không? Để muội đỡ người lên!" Tiểu Yên vội vàng chạy đến, nàng cẩn thận đỡ Dương Tử Nghiên đứng dậy.
" Này, huynh không giúp thì thôi, làm sao lại ra tay nặng với tiểu thư nhà ta như vậy?" Tiểu Yên bất bình thay chủ nhân của mình, nàng trừng mắt nhìn tên hộ vệ kia lớn giọng nói.
" Hừ, nếu nàng ta biết điều thì ta cũng lười ra tay với nàng ta!" Hắn kiêu căng đáp, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Nam nhân tuấn mỹ kia từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, hắn đứng yên đó không nhúc nhích, điều này càng làm Dương Tử Nghiên căm ghét.
" Đồ máu lạnh vô tình! Ngươi còn đáng ghét hơn cả Triệu Lăng Phong!" Nàng nghiến răng nghiện lợi mắng hắn thật khẽ.
" Viêm Trì, đi thôi!" Lúc này hắn đột nhiên lên tiếng, cao lãnh gọi tên hộ vệ kia rời đi.
Chỉ tiếc là lúc này bọn thổ phỉ kia đã đuổi đến kịp, bọn chúng phá lên cười lớn nói." Hahaha, tất cả các ngươi đừng mong đi được!"
Nam nhân thư sinh kia nét mặt đột nhiên trầm xuống, có thể thấy hắn là đang không vui, nhưng cả hai cũng không có vẻ gì là sợ hãi bọn thổ phỉ này.
" Người các ngươi cần là hai người bọn họ, chó ngoan thì đừng có mà cản đường!" Tên hộ vệ Viêm Trì kia lên tiếng.
" Tên khốn này, ngươi mắng ai là chó hả?" Tên chột mắt nóng giận gầm lên, hận không thể một đao chém chết Viêm Trì.
" Ta là mắng các ngươi đó! Khôn hồn thì dẫn hai nữ nhân này cút đi, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!"
" Người thì bọn ta sẽ lấy, nhưng các ngươi muốn đi, thì hãy