Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Một tháng trời liên tục chiến đấu di chuyển, chiến đấu di chuyển, quân của Đại Hải đã tiêu diệt 9 ổ phỉ tặc lớn nhất vùng, cùng hàng chục ổ nhỏ. Ổ lớn có vài ba trăm người, nhỏ thì chỉ vài chục người, không có ổ nào lớn như Hắc Phong Trại, trước sức mạnh tuyệt đối của hơn 2000 binh sĩ, tất cả những trại thổ phỉ chỉ có nước bị tiêu diệt...cả vùng Thuận Hoá, phỉ tặc kinh hồn táng đảm, đám nào chưa bị diệt thì trốn vội sang địa phận vùng khác hay trốn vào núi sâu, trốn vào núi sâu thì gần như chỉ có nước chết ở nơi rừng thiêng nươc độc.
Trải qua một tháng chiến hoả tẩy lễ, đám dân binh theo chân Đại Hải như được nột xác, nhanh nhẹn thiện chiến hơn, trang bị tinh lương hơn, ít nhất có thêm tấm khiên, cây đao hay bộ giáp da, chứ không chỉ mỗi manh áo vải cùng ngọn giáo cùn như trước. Đánh giết thổ phỉ quá dễ dàng nên nhiều tên đã có vẻ tự mãn, kiêu binh. Chúng quên rằng thổ phỉ này chỉ là lũ lưu manh, hoặc nạn dân đói quá phải vào rừng làm cướp chứ không phải tù phạm hay quân chính quy gì cho cam. Chúng cũng không trải qua trận diệt Hắc Phong Trại để thấy sự hung hãn, liều chết của thổ phỉ, càng không trải qua những trận chiếm thảm khốc với Chiêm quân nên tưởng mình vô địch thiên hạ. Lão binh Đại Hải mang từ Thăng Long đến còn chưa dám kiêu ngạo như vậy, lão biên quân đánh cả trăm trận cũng không dám……
Hôm nay Đại Hải tiến đánh Nam Thủy Trại, ổ phỉ lớn cuối cùng trên đất Thuận Hoá. Nói là thổ phỉ thì cũng không phải, chúng còn kiêm luôn cả hải tặc, thủy bộ đều ăn, đóng quân ở khúc sông đổ ra biển, vị trí gần Cửa Tùng ngày nay...Sở dĩ đóng ở trên đất liền mà không phải là đảo hoang vì đảo hoang không có sông lớn để thuyền vào trú được, đậu ngoài biển thuyền dễ hỏng hóc...Nói đến, trong thời đại hàng hải, trước khi thuyền bọc thép ra đời, kẻ thù lớn nhất đối vớ tàu thuyền là con hà, một loài sống bám ở vỏ thuyền, nơi tiếp xúc với nước biển, chúng bàm vào và đục sâu vào gỗ….Hàng ngàn thuyền bè bị chúng phá hủy, không cách nào có thể tiêu diệt hoàn toàn chúng, tàu thuyền sau một thời gian hoạt động trên biển phải quay về duy tu là bởi vậy. Hạm đội khổng lồ của Tây Ban Nha để thua trước người Anh cũng có một phần nguyên nhân do nhiều chiến thuyền bị hà đục thủng, hư hỏng nặng. Do con hà nên hầu hết các bến tàu đều xây ở trong đất liền, bên các dòng sông, nước ngọt làm cho con hà tự động rời đi khiến thuyền đỡ hỏng hóc, duy tu dễ dàng hơn.
Một tháng trời mưa rầm sấm rền, khắp nơi thổ phỉ, trộm cướp bị tiêu diệt, hàng trăm tên bị giết, hàng ngàn tên bị biến làm nô lệ. Tiếng gió về việc quan binh truy quét giặc cướp lan đến cả miền ven biển này. Trại Kình Đen tuy nói không sợ trời không sợ đất nhưng cũng tăng mạnh phòng thủ, canh gác nghiêm cẩn. Khắp vùng Nam Hoành Sơn này, chỉ lũ Hắc Phong Trại là đủ tuổi để nói chuyện với chúng, lũ còn lại chỉ là nhãi nhép. Dạo này không thấy thông tin gì về Hắc Phong Trại, lũ đầu lĩnh hơi lo, cũng bán tín bán nghi, đứa bảo bọn tặc núi đấy kiếm được vó to nên đang chè chén nghỉ ngơi, việc vốn chẳng lạ gì với bọn sơn tặc,đứa thì bảo bọn đấy bị quan quân tiêu diệt, chúng cãi nhau òm tỏi cả ngày trên bàn rượu. Thủy Quỷ - đại đầu lĩnh Trại Kình Đen, thân cao 1m8, khá cao so với người Việt thời hiện đại chứ đừng nói thời Trần, cả người cơ bắp vạm vỡ, che kín chi chít sẹo, mặt đen ngăm, râu ria xồm xoàm, hắn là tên hải tặc khét tiếng có tài bơi lội và dùng song đao, người chết trên đao hắn không biết bao nhiêu mà kể, thương nhân đi biển qua vùng này nghe đến tên hắn là sợ mất mật, thành Thuận Hoá, tên hắn doạ cho trẻ con ngừng khóc, tiếng ác của hắn vang vọng cả vùng, đám người Chiêm cũng vài phần kiêng nể. Thủy Quỷ khát máu thị huyết thành tính, thấy đàn em cãi vã đánh nhau cũng không can ngăn, cười ha hả uống rượu mà xem, hắn cũng không tin đám lính gầy teo thành Thuận Hoá làm được gì lên hồn, doạ mấy thằng trộm vặt còn được chứ làm sao diệt mấy trại to như Hắc Phong. Thằng Trấn Phủ Sứ mới bổ nhiệm thì non choẹt, vắt mũi chưa sạch, nghe đâu đồn là hoàn khố đất Thăng Long, đánh được mấy trận với bọn Chiêm nhưng kiêu ngạo nên bị đày ra đây. Đấy, lại nói đất này vừa bị bọn Chiêm dày xéo qua, ăn còn chả đủ no, hơi đâu mang quân đi dẹp phỉ tặc….Mấy tin đồn nhảm kia do bọn trộm cắp loan ra thôi, lạ gì nữa, mấy lão Trấn Phủ Sứ trước cũng y vậy, làm màu làm mè mấy bữa xong lại đâu vào đấy hết, hahaha…..
Tuy thế, hắn vẫn cắt thêm mấy thằng gác cho yên tâm, giờ kê cao gối mà ngủ, đợi dăm ba tuần nữa mùa gió đến, bọn con buôn Tàu trộm ra biển buôn lậu thì làm mấy vó to, xong lại thảnh thơi, kiếm nhiều nhiều đi Đồ Bàn hay Thăng Long đổi tí vị, mấy ả làng chài bắt được hắn chơi chán rồi.
Ò Ó OOOOOOO
Cục tác... cục tác…
Tờ mờ sáng, gà trống trong trại đã kêu ầm ĩ, đánh thức đám giặc cỏ dậy. Trên tường trại, bên đống lửa tàn, mấy tên lính gác cục cựa dậy sau lớp áo tơi, áo tơi để đi mưa nhưng gác đêm lấy ra mặc cho đỡ lạnh. Dù đã sang xuân nhưng nửa đêm gió biển thổi vào vẫn lạnh, ăn mặc phong phanh nửa đêm có mà chết rét….áo tơi hơi bất tiện chút nhưng có còn hơn không, áo choàng thì sang quý quá, không có mà dùng, còn chăn, ai lại vác lên đây, mấy thằng quỷ kia lại trộm mất thì khổ.
“Mẹ mấy con gà trống thiến này...tờ mờ sáng đã kêu to như phá mả rồi.” Từ trong lớp áo tơi, một giọng nói lèm bèm hơi khàn khàn vọng ra
“Đã bị thiến rồi còn to họng, tối ông cho mày lên nồi.”
“Câm mồm, mới sáng sớm đã lèm bà lèm bèm, không để người khác