Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Trên khu đất trống phía đông thổ thành, hàng trăm hàng ngàn người đang rầm rộ xây dựng một công trình to lớn, to lớn nhất Tân đảo lúc này- quân doanh quân Đại Việt. Từng hàng từng hàng cọc bê tông thẳng đứng như chui ra từ mặt đất, chĩa tua tủa lên trời cao. Thổ dân cùng nô lệ di chuyển gạch đá, thạch thủy đi qua không khỏi tặc lưỡi thán phục dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa. Chẳng riêng gì thổ dân hay nô lệ, cho dù là người đến từ Trung Nguyên phồn hoa hay Constantinople kỳ vĩ cũng phải tấm tắc khen lạ
Ở thế kỉ 20 21 khi bê tông cốt thép không có gì lạ lẫm, việc thấy mấy cây cột bê tông như này là quá bình thường, nhiều khi thấy phiền, nhìn cây xanh còn vui mắt hơn. Nhưng ở thế kỉ 14 thì khác hẳn, cả thế giới lúc này xây dựng vẫn bằng gỗ đá, gắn kết với nhau bằng những chất liệu đặc biệt, đắt đỏ hay bằng sự sắp xếp tài tình của người thợ xây, thế nên mấy cây cọc cao cả chục mét như chui từ đất lên này quả là quá lạ, đặc biệt ở chốn man hoang như Tân đảo này. Lũ nô lệ tứ xứ, kiến thức nhiều hơn, thành cao, hào sâu, tháp miếu đền chùa thấy không ít, nhưng cũng không cấm nổi kinh ngạc, mấy cây cọc này không phải cọc gỗ hay đá tạc từ núi ra, chúng từ một đống kỳ dị cát đá thạch thủy cùng sắt thép làm thành, thần kỳ như trò ma thuật vậy. Đã thế còn cứng rắn như đá, thẳng tắp mà không cần đẽo gọt gì.
Một kiến trúc sư đại tài như Nguyễn Bình cũng không khỏi thán phục tướng quân, phát minh ra thứ thạch thủy thần kỳ, lại còn cách xây dựng không kém phần này nữa, nhanh chóng mà kiên cố, không khác gì phép tiên. Chỉ cần đủ nhân công cùng nguyên liệu, công trình to lớn như nào cũng xây được. Đặc biệt nhanh chóng và tiết kiệm sức người, sức của. Thực sự thì Nguyễn Bình đánh giá Đại Hải hơi cao, có xi măng rồi thì bê tông cốt thép chỉ là chuyện nhỏ, chưa nói đến từ lúc đến đây trí nhớ của hắn tốt lạ thường, những gì đã xem đã đọc khi trước như tạc vào đầu, không thể quên được, mà việc sử dụng bê tông cốt thép quá phổ biến, nhà ai đã từng xây nhà đều biết hết.
Nhưng để cho Nguyễn Bình buông tay ra xây dựng cũng làm cho Đại Hải lòng như nhỏ máu. Thạch thủy (xi măng) thì dễ, nguyên liệu đầy ra, nhưng cốt thép lại khó, đây là Thuận Hoá chứ đâu phải Thái Nguyên mà bảo muốn có sắt là có sắt, chưa kể khai thác còn khó khăn, luyện ra thép lại càng khó, làm thủ công hoàn toàn, chất lượng không cao, gom góp mấy tháng trời chỉ đủ xây cái nhà chính của quân doanh mà thôi, những khu khác thì không có. Luyện thép thủ công thì không biết đến ngày tháng nào mới đủ cho xây dựng, cho thợ rèn đập mấy đời cũng không đủ thép làm cái bến cảng ấy chứ.
Còn về lò luyện thép, Đại Hải là biết, biết đại khái, không phải khi còn ở hiện đại hắn rảnh đến mức đi tìm hiểu lò luyện thép như nào, mà là do đọc truyện xuyên không của các tác giả Việt hay Tàu đều hay nhắc đến. Xi măng, thủy tinh, giấy, xà phòng, rượu nặng, đường mía... toàn là bảo bối của người xuyên việt, cứ đến cổ đại là phải chế ra, cách làm cũng không đến mức quá khó, không động chạm gì đến cao đoan kỹ thuật cả. Lò luyện thép thì kỹ thuật cao hơn chút, mấy tác giả kia miêu tả qua loa, thành ra hắn cũng biết qua loa thôi, muốn làm ra còn cần thời gian dài nghiên cứu, thực nghiệm và đặc biệt là còn cần nhiều nguyên liệu nữa,trước mắt hắn không nhiều quặng sắt như thế để mà lãng phí...thành ra, chiếm Tân đảo rồi tính sau.
“Bình huynh, mất bao lâu nữa thì xây xong quân doanh? Còn cần nhiều người với thạch thủy nữa không?” Vũ Tiến đứng bên cạnh hỏi.
“Người thì đủ rồi, nhưng mấy tên thổ dân với nô lệ này sai khiến làm việc mất sức quá. Cơ bản là ngôn ngữ không thông, khó làm. Người Việt ta vẫn là tốt nhất, nhưng thôi ở xứ này dùng tạm vẫn được.”
“Huynh cần thêm người không, hôm qua Văn Võ mang về gần 2000 người, tráng niên cũng đến nửa, huynh cần tôi chuyển qua cho.”
“Không, chỗ này tôi đủ người rồi. Huynh đưa họ đi đốn cây, khai mỏ đi. Nhiều người thế mà không làm gì, nuôi cũng tốn sức.”
“Ừ, tôi cũng tính thế. Mấy hôm trước tìm được thêm một mỏ đồng. Không biết có nên đưa người qua đào không.”
“Đưa đi chứ, giờ không cần nhưng sau ắt sẽ cần, tiện có nhân lực, cứ lấy mà dùng huynh ạ. Nhưng huynh chớ quên món chặt cây, xây thành làm ruộng nhờ nó cả đấy.”
“Huynh thấy khu nhà đất gần sông kia thế nào, ta dỡ ra xây mới được không.” Vũ Tiến vừa nói vừa chỉ khu nhà lụp xụp của dân bản xứ đằng xa.
“Khu đấy phải dỡ nhưng không xây nhà ở đấy được. Khu đó dễ ngập úng, không hiểu sao mấy ông thổ dân lại chọn xây nhà ở đấy. Chỗ đó chỉ hợp xây cảng thôi, thuyền bè dễ ra vào.”
“Ấy dào, chắc do gần sông, dễ lấy nước, lại lười đi xa nên xây luôn ở đấy. Theo huynh xây thành ở khu nào thì hợp.”
“Cách đây chục dặm có khu đất cao, lại khá gần núi với mấy mỏ sắt, rất tiện, chỗ đó rừng cũng thưa bớt. Nếu được, huynh cho người đi phát quang hộ tội, xong quân doanh tôi chuyển qua đấy xây nhà luôn. Nhưng muốn xây to thì thạch thủy không đủ.”
“Huynh không cần lo, mấy hôm nữa tôi cho thuyền về Thuận Hoá, xin thêm người với lương thảo dụng cụ các thứ, thạch thủy của huynh ắt không thiếu được.”
“Thế là tốt rồi. Có thạch thủy, lại sẵn gạch,