Có trâu cày, tốc độ cày đã nhanh hơn rất nhiều.
Chu tứ lang và tiểu Tiền thị, một người dắt trâu, một người đỡ cày, những người khác thì ở đằng sau xới lại đất mới cày.
Giữa buổi bởi vì mặt trời quá gắt, bọn họ lo trâu sẽ bị mệt, còn cố ý nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ.
Cho nó uống nước giải nhiệt xong mới tiếp tục làm, nhưng cho dù là vậy, trước giờ cơm tối, bọn họ vẫn kịp cày xong mẫu đất này.
Nhà họ Tiền không lập tức dắt trâu đi trả luôn, mượn trâu không thể trả như vậy, cho nên bảo Chu lục lang cho trâu đi ăn cỏ, sau đó gặt mấy bó lúa mới dưới ruộng, mang cùng với trâu đưa về nhà họ Bạch.
Lúa xem như thức ăn cho trâu.
Trâu được ăn món lúa xa xỉ như này, đoán chừng cả thôn cũng chỉ có một con này mà thôi.
Nhà họ Chu ăn tối xong thì lập tức ra trận, đến cả Mãn Bảo và Tiền thị cũng có mặt, xuất phát về phía vịnh nhỏ.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, nhưng ánh mặt trời đã không còn gắt nữa.
Cả nhà hai mươi mốt người, suýt thì đứng chật cả mảnh đất, bọn họ mượn hàng xóm một ít nông cụ, chia thành ba chỗ trái giữa phái, bắt đầu phân luống từ hai bên bờ ruộng đến giữa ruộng.
Một luống lại chia làm hai tổ.
Mãn Bảo và mấy đứa trẻ phụ trách nhặt mấy cục đá to và cỏ, trời còn chưa tối, mọi người đã làm xong, thậm chí còn thừa thời gian ngắm nghía.
Nhìn từng luống ruộng ngay ngắn chỉnh tề, Tiền thị và mấy cô con dâu bàn bạc xem nên trồng loại rau nào, phân công nhau xong thì nói: "Trời nóng rồi, sáng mai đừng đi gieo hạt vội, cứ bón phân trước đi, chạng vạng ngày mai ăn cơm tối xong lại đến.
"
Tiểu Tiền thị đáp vâng.
Đến lần nữa, tất nhiên là lại cả nhà cùng đến.
Bốn chị em dâu tiểu Tiền thị và Chu Hỉ phụ trách gieo hạt, đám Chu đại lang thì đi múc nước tưới ruộng, cũng chỉ mất một canh giờ mà thôi, rất nhanh.
Điều này làm những thôn dân vây xem hâm mộ vô cùng.
Nhà họ Chu làm ra hành động lớn như vậy, cho dù không muốn để người trong thôn biết cũng khó.
Cho nên hôm nay có rất nhiều chạy đến vịnh nhỏ xem thế nào, mọi người đứng trên bờ ruộng vừa xem vừa tán gẫu với người nhà họ Chu đang làm ruộng.
Sau khi biết mấy rau này trồng để mang lên huyện thành bán, thì có người thấy động lòng, hỏi Chu nhị lang, "Bây giờ thức ăn trong thành bán chạy lắm hả?"
"Cũng tạm, là do hàng tre trúc không bán được, nên mới nghĩ đến việc đi bán thức ăn, cho dù là người trong thành thì cũng phải ăn cơm đúng không?"
"Nhà ai mà không có một hai mảnh đất để trồng chứ, tự trồng là được mà, thế mà còn có người phải đi mua đồ ăn á?"
"Chu nhị, nếu nhà ngươi không đủ rau để bán, thì cứ lấy ở nhà ta, ta bán rẻ cho ngươi.
"
Chu nhị lang: ".
.
Mấy mớ rau được bao nhiêu tiền, ta còn phải mua lại từ ngươi, nếu không bán được, thì ta lỗ chết à.
"
Hắn nói: "Ta bán rau nhà ta là cửa làm ăn không lỗ, không bán được thì lấy về nhà ăn, nhà ăn không hết thì có thể cho gà.
Mua của nhà ngươi, ta không bán được thì ngươi cho ta trả nhá?"
"Đúng rồi, nếu không cho trả, vậy chẳng phải là Chu nhị chỉ có thể mang rau cho gà ăn, tương đương với việc tiêu tiền mua thức ăn cho gà sao? Thế thì hóa ra gà nhà chú Kim lại thành quý quá?"
Mọi người cười ha ha, coi như qua việc này.
Nhưng vẫn có người đố kỵ, ghen tức đỏ mắt, lén bàn bạc đi lên thành thử xem, biết đâu cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng vừa mới nói ra câu này, thì đã có người hắt cho một chậu nước lạnh: "Giờ ngươi đi bán, thì ai chăm lo chuyện ngoài đồng đây? Sâu chưa bắt hết, cỏ chưa nhổ xong, mà ta thấy hôm nay cả nhà chú Kim đều ra đây bón phân, chắc đã làm xong hết mấy việc đấy rồi.
"
"Đúng thế, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện đồng áng, đó chính là lương thực cứu mạng đó.
"
Vì thế chuyện này không nên cơm cháo gì, nhưng ngày hôm sau vẫn có người mang một ít rau trong nhà lên huyện thành bán giống Chu nhị lang.
Thấy Chu nhị lang, bọn họ có chút xấu hổ.
Nhưng Chu nhị lang lại rất vui vẻ, muốn mọi người đi cùng nhau.
Nói thật là, hắn còn ước gì ngày nào cũng có người đi vào thành bán đồ với hắn ấy, như vậy hắn sẽ không cần phải chờ người thôn khác