Mãn Bảo đầu đầy chấm hỏi đi sang nhà Bạch lão gia bên cạnh.
Người hầu của nhà Bạch lão gia cũng rất quen mặt Mãn Bảo, nghe nói bé tới tìm đường thiếu gia, thì lập tức cho người vào trong.
Mãn Bảo chạy về phía sảnh ngoài, còn chưa tới nơi đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, bé không tùy tiện bước lên, mà ghé vào bên cạnh cửa nhòm vào trong.
Bạch Thiện Bảo chỉ liếc một cái đã nhìn thấy bé ngay, không còn cách nào, cậu đứng ngay phía sau bà nội, mà bà nội cậu và Bạch lão phu nhân ngồi ở trên ghế trên, đối diện cửa.
Bên cạnh cửa thò ra một cái đầu quen mắt, cậu không muốn thấy cũng khó.
Bạch Thiện Bảo chớp mắt với bé, bảo bé cứ đợi trước, tí nữa cậu sẽ đi tìm bé.
Mãn Bảo cũng chớp mắt đáp lại cậu.
Khách tới đây là ba người đàn ông quần áo sang trọng, bọn họ đang nói chuyện với Bạch lão phu nhân, đưa lưng về phía Mãn Bảo, nhưng rất kỳ lạ, dường như một người trong đó đã nhận ra cái gì, vụt cái quay đầu nhìn lại.
Bên cạnh cửa chẳng có gì.
Mãn Bảo ngồi xổm phía sau cánh cửa, một tay đè con mèo nhỏ vừa sán lại chỗ bé, vui vẻ ôm vào trong ngực.
Nha đầu nhỏ đuổi theo mèo đến đây không dám tiến lên, liên tục vẫy tay với bé.
Mãn Bảo bèn ôm mèo chạy tới, "Tiểu tỷ tỷ, con mèo này là của tỷ ạ?"
"Là của lão phu nhân, ta đang muốn tắm rửa cho nó, nhưng nó không thích nên chạy mất.
Chu tiểu nương tử, muội đưa nó cho ta được không?"
"À, vâng ạ.
" Mãn Bảo lưu luyến trả mèo cho nàng, nha hoàn nhỏ thấy bé thích thật, bèn cười nói: "Tiểu nương tử có thể sờ nó một lát.
"
Người quay đầu nhìn về phía cửa thu hồi ánh mắt, mà hắn không biết, Lưu thị đang ngồi ở ghế trên nói chuyện cũng lặng lẽ thu lại ánh nhìn.
Bạch Thiện Bảo không muốn đứng ở đây nghe người lớn nói chuyện, chủ yếu là do bọn họ nói chuyện rất nhàm chán, vì thế cậu cẩn thận nhìn bà nội một cái, thấy bà không chú ý, liền lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Lưu thị thấy, nhưng cũng không nói gì.
Mà khách ngồi ở ghế dưới dường như cũng biết Bạch Thiện Bảo cảm thấy chán nên mới ra ngoài, cho nên cũng không nói gì.
Bạch Thiện Bảo chuồn ra ngoài cửa, đã thấy Mãn Bảo đang vuốt lông mèo, lập tức chạy lên hỏi, "Sao ngươi lại tới đây?"
Mãn Bảo nói: "Tiên sinh nói bà nội ngươi bị bệnh, ngươi phải chăm sóc bà cho nên không đi học được, ai dè hóa ra là ngươi lừa chúng ta, rõ ràng bà Lưu vẫn khỏe mà.
"
Bạch Thiện Bảo nói: "Là bà nội tự nói mình bị bệnh, kết quả bà Bạch bảo người sang đây tìm bà, nói là có khách muốn gặp chúng ta, bà nội lại tự nhiên khỏe lại.
"
Cậu nhìn xung quanh, ghé vào tai Mãn Bảo thì thầm: "Ta cảm thấy chắc là bà nội muốn lười biếng, cho nên mới giả vờ mình bị bệnh.
"
"Vậy vì sao phải xin nghỉ cho ngươi?"
Bạch Thiện Bảo gãi đầu, "Chắc vì muốn giống thật hơn chút?"
Cậu nói: "Ví dụ như ta, nếu mà ta giả bệnh, ta sẽ phải dùng khăn nóng đắp lên trán một lúc trước, như vậy lúc mẹ ta sờ sẽ cảm thấy ta bị sốt.
"
"! "
Mãn Bảo đưa vở ghi cho cậu, nói: "Này, đây là ghi chép buổi sáng, tiên sinh nói, ngươi không chỉ cần phải chép lại hết bài hôm nay, mà bài tập cũng không thể bỏ, ngươi nói xem, có phải tiên sinh biết bà Lưu giả bệnh, nên mới cố ý dặn thế không?"
Bạch Thiện Bảo: "! "
Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, lắc đầu, thoáng nhìn sảnh ngoài nói: "Không biết tại sao, mà dường như bà nội ta rất có hứng thú với khách đến lần này, có thể lát nữa ta sẽ đi cùng bà nội đến nhà thôn trưởng.
"
"Mấy người khách đó là ai vậy?"
"Nói là người được triều đình phái xuống để thống kê tình hình thiên tai, nếu nhà nào bị thiệt hại nghiêm trọng, thì triều đình sẽ cho thêm một phần trợ cấp, hình như là nói, người nào cũng có, sẽ phát trợ cấp theo hộ tịch.
"
Mãn Bảo òa một tiếng, nói: "Thật vậy hả, nhà ta có tận 21 người đấy.
"
Bạch Thiện Bảo cũng nhận ra, "Đúng vậy, vậy nhà ngươi có thể được phát rất nhiều trợ cấp.
"
Mãn Bảo ngo ngoe rục rịch, "Vậy cho ta đi tìm trưởng thôn cùng với nhé, tốt nhất là có thể ngồi nghe một lúc.
"
Bạch Thiện Bảo đồng ý, nắm tay bé đi về sảnh ngoài, ai ngờ bọn họ còn chưa đi vào, người trong đại sảnh đã đi ra trước.
Lưu thị dẫn bọn họ ra cửa, cười nói: "Người tỷ muội này của ta sức khỏe không tốt lắm, nếu đã là người triều đình bên trên phái