Đương nhiên, Ngụy Tri có thể đến Miên Châu này, thì cũng chẳng phải đồ ngốc, cho nên tình hình Miên Châu, không phải là ai dẫn ông đi xem khoảnh ruộng nào, là ông chỉ có thể xem khoảnh ruộng ấy.
Tuy rằng Ngụy Tri không phải là ngươi địa phương, nhưng dường như ông luôn có thể tìm được mấy khu vực chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, thứ sử và huyện lệnh mới bị dạy dỗ hôm qua đương nhiên không dám có hành động dư thừa, Ngụy Tri muốn đi xem chỗ nào, bọn họ phải lập tức ngoan ngoãn dẫn họ đi xem.
Bạch lão gia đi bên cạnh Ngụy Tri, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an, đợi đến lúc chạng vạng mọi người đang nghỉ ngơi ở một huyện khác, Bạch lão gia lập tức gọi người hầu tới, thấp giọng nói: "Ngươi lập tức về nhà xem thử, xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không, ngày mai bọn ta vẫn phải ở trong huyện, dự tính ngày kia mới có thể về huyện La Giang, nếu có chuyện gì, thì lập tức phái người tới báo.
"
"Lão gia, đi suốt đêm nay luôn ạ?"
"Đi suốt đêm luôn, trên đường đi ngươi cẩn thận một chút.
"
"Dạ vâng.
"
Tất cả đám Ngụy Tri đều ở trong trạm dịch*, ông không muốn làm phiền đến dân, mà đám quan viên địa phương đi cùng đã sớm được lĩnh giáo sự công chính liêm khiết của Ngụy đại nhân nổi tiếng trong truyền thuyết, cho nên đa số người đi theo đều nghỉ ngơi trong trạm dịch, chỉ có địa chủ và quan viên địa phương mới ở nhà mình, hoặc có nhà bạn bè ở đây, cũng sẽ lựa chọn ở nhờ.
*Trạm dịch: Ngày xưa hay đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ - (QT).
Có thể hiểu trạm dịch là một căn trọ cho quan lại đi đường xa ghé lại ở, thường mỗi một vùng sẽ có một trạm dịch.
Lúc này, Ngụy Tri đang đứng ngay bên cạnh cửa sổ, nhìn người hầu của Bạch lão gia dắt một con ngựa ra, chào từ biệt với Bạch lão gia rồi đánh ngựa rời đi.
Một người một ngựa từ từ khuất bóng dưới màn đêm.
"Đại nhân.
" Một thị vệ xuất hiện phía sau lưng Ngụy Tri.
Ngụy Tri nói: "Bây giờ ngươi lập tức khởi hành đến thôn Thất Lí của huyện La Giang, không cần tới gần, cứ cẩn thận lưu ý động tĩnh trong thôn là được, xem thử xem có người nào vào thôn không, nếu có dị thường, thì đi theo những người đó.
"
Thị vệ đồng ý, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Bây giờ thôn Thất Lí cũng vừa mới tối, Mãn Bảo ăn no đến mức bụng tròn cả lên, đang ngồi trên một cái ghế trong sân hóng mát, nhân tiện tiêu thực.
Tiền thị nhắc mãi, "Từ lúc ăn cơm tối đến giờ đã sắp được một canh giờ rồi, mà con vẫn còn trướng bụng, có phải còn ăn thứ gì khác không?"
"Con chỉ ăn một ít bánh ngọt, mẹ, đợi bao giờ Bạch lão gia trở về, có phải chúng ta sẽ biết được tin tức về miễn thuế không ạ?"
Tiền thị nói: "Có lẽ vậy.
"
Hôm nay cả nhà họ Chu đều rất vui vẻ, giữa trưa Mãn Bảo vừa tan học là lập tức chạy về nhà nói huyện La Giang có thể sẽ được miễn thuế, Bạch lão gia còn đi sang Ba Tây nghe ngóng tin tức rồi.
Tuy rằng là tin chưa xác định, nhưng người trong nhà vẫn rất vui vẻ, thế cho nên Tiền thị hiếm khi được một lần hào phóng, mở hộp tiền ra để lấy tiền cho Chu tứ lang lên chợ lớn mua thịt.
Bởi vì muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn cho nhà mình, nên gần đây Mãn Bảo toàn là cách ba ngày mới mua thịt một lần, mua cũng không nhiều, cho nên lần này Mãn Bảo ăn rất vui vẻ.
Đã vui vẻ thì sẽ không kìm được đi tìm Bạch Thiện Bảo chơi, đúng lúc cậu cũng mới ăn cơm tối xong, hai đứa cùng nhau đi đọc sách, chơi đùa, sau đó đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Phòng bếp mới ra một lò bánh ngọt nóng hầm hập, hai đứa trẻ ngồi xổm dưới bệ bếp ăn, mới không cẩn thận một chút đã lỡ ăn quá nhiều.
Tiền thị xoa nhẹ bụng bé, phát hiện cũng không đến nỗi quá căng, liền nói: "Được rồi, đừng ngồi nữa, đứng lên đi đi lại lại đi, qua hai ba khắc hẳn sẽ ổn.
"
Cùng lúc đó, Bạch Thiện Bảo cũng đang tản bộ tiêu thực, đương nhiên là đi cùng với bà nội và mẫu thân.
Trịnh thị vừa giơ đèn lồng chiếu đường cho cậu, vừa nhắc mãi bên cạnh: "Mới không chú ý một cái là các con đã chạy đến phòng bếp, thật là, vừa mới ăn cơm tối xong, sao lại thích ăn bánh ngọt như vậy chứ.
"
"Bánh ngọt ngon hơn cơm.
"
Lưu thị cười nói: "Giờ không cho con ăn cơm, ăn thức ăn nữa, thay bằng ăn bánh ngọt hai ngày thử xem.
Đứa bé ngốc, trên đời này có thể thiếu bánh ngọt, nhưng không thể thiếu món chính, sau này nhớ ăn ít một chút, chăm sóc sức khỏe, đồ ăn ngon bên ngoài nhiều lắm, nếu bị trướng