Đại Nha không hiểu gì ngồi xổm xuống theo, cũng nhìn chằm chằm gốc cây này một lúc, nhưng nhìn mãi cũng chẳng ra đóa hoa nào, bé yếu ớt hỏi, "Cô nhỏ, cây này làm sao ạ?"
Mãn Bảo nghiêm túc nói, "Đây là một cây tùng*."
*Cây tùng ở đây là dạng cây thông.
Đại Nha nhìn thử, có vẻ là thế, "Thế thì sao ạ?"
"Bị chặt mất."
Đại Nha: "..
Vâng, cho nên?"
"Cho nên, xung quanh đây còn có cây tùng nào bị chặt chỉ còn gốc không?"
"Chắc là có, lúc trước nhà chúng ta vì muốn hong hạt thóc và lúa mạch, đã dùng gần hết củi gỗ trong nhà, cha ta và tam thúc phải lên núi chặt vài cây to, hình như đều là cây tùng."
Cả một mảnh này là đất chia theo nhân khẩu của nhà trưởng thôn, dù sao cũng không phải là mấy cây gỗ tốt có thể xây nhà, làm giường, làm rương, nên mấy cây tùng này có thể chặt thoái mái.
Mãn Bảo bèn nhìn xung quanh, "Ở đâu?"
Đại Nha:.
Làm sao bé biết được nó ở đâu, bé cũng đâu có chặt.
Chẳng qua Đại Nha vẫn nghĩ thử, nhớ ra hai ngày nay lên núi đã nhìn thấy mấy gốc cây, nhưng bé không phân biệt được đó là cây gì.
Cơ mà cứ kệ nó đi, dẫn cô nhỏ đến đấy xem là được.
Đại Nha vẫn rất tò mò, "Cô nhỏ, sao người lại biết đó là gốc cây tùng?"
Mãn Bảo khó hiểu nhìn bé, "Nhìn là biết mà, ngay cạnh gốc cây đó có một cây tùng, cứ đối chiếu một chút là nhìn ra được."
Đại Nha:.
Bé không nhìn ra được đấy, bé cảm thấy gốc cây trên đời này đều cùng một kiểu như nhau.
Đương nhiên Mãn Bảo không thể vứt sọt tre của mình lại, cho nên kiên quyết muốn kéo sọt tre của bé đi, nhưng quan trọng là bên trong không chỉ có lá khô, còn có không ít đất, rất nặng.
Đại Nha kéo theo một lúc, không thể làm nó nhúc nhích được nữa, bèn bỏ lại sọt tre chạy sang bên kia tìm tứ thúc.
Chu tứ lang vui vẻ lắm, lập tức xách sọt tre chạy ù xuống dưới chân núi, đi với Mãn Bảo, kiểu gì cũng tốt hơn làm cùng nhị ca tam ca đúng không?
Người Mãn Bảo nhỏ, sẽ không làm việc gì quá nặng.
Mãn Bảo thấy hắn đi về phía chân núi, lập tức giữ chặt áo của hắn, nói: "Tứ ca, chúng ta còn phải đi tìm đồ nữa, đừng xuống núi vội."
Chu tứ lang liếc nhìn sọt tre, ừm, đúng là chưa đầy.
Hắn cũng không ngại, xách giúp hai bé, vung tay lên nói: "Đi thôi, ta đi tìm cùng mấy đứa."
Tìm quanh hai cái gốc cây Chu tứ lang mới biết các bé không phải đang tìm lá khô, mà là tìm "Rễ cây".
Không sai, lúc Chu tứ lang nhìn mấy đoạn đen sì sì Mãn Bảo ném trong sọt tre kia, cũng cho rằng đó là rễ cây, nhưng khi nhìn đến đoạn ruột trắng bóc bên trong, lại cảm thấy không phải.
Nào có rễ cây nào bên trong là màu trắng?
Chu tứ lang còn đang suy nghĩ sâu xa xem đây rốt cuộc là thứ gì, bên kia đã truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Đại Nha, "Cô nhỏ, ta tìm được rồi!"
Mãn Bảo lập tức bỏ cái gốc cây đang xem xét lại, chạy tới bên cạnh Đại Nha.
Bé liếc mắt một cái là nhìn ra, lập tức vui vẻ tiến lên bứt nó, "Chính là nó, chính là nó."
Nhưng bé lại không bứt ra được, còn suýt chút chút nữa dập mông xuống đất.
Chu tứ lang để sọt tre xuống, xắn tay áo tiến lên, "Để ta!"
Gốc cây này không có nhiều bằng gốc trước, nhưng cũng không ít.
Chu tứ lang bứt xong còn ngửi thử, cảm thấy có một mùi hương thanh mát, liền kì quái nhìn Mãn Bảo, "Muội út, muội mau nói cho tứ ca, đây có phải là bảo bối gì đó không?"
Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy!"
Ánh mắt Chu tứ lang sáng lên, hai mắt lấp lánh hỏi: "Là bảo bối gì vậy?"
"Rất nhanh sẽ biết." Mãn Bảo ôm một đoạn nói: "Chúng ta đi xuống núi đi, muội đi hỏi tiên sinh."
Chu tứ lang: "..
Hóa ra muội không biết?"
"Muội không biết mà."
Chu tứ lang vô lực, không muốn nói nữa, xách sọt tre nhỏ lên nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuống núi về nhà, chắc giờ cũng sắp đến lúc ăn tối rồi đúng không? Muội làm xong bài tập chưa?"
Cả ngày hôm nay Chu tứ lang đều cặm cụi làm việc trong rừng, bởi vì trong rừng nhiều cây, khắp nơi đều có bóng cây che, cũng tương đối mát mẻ, cho nên Chu lão đầu gần như không cho bọn họ nghỉ ngơi.
Chu tứ lang cảm thấy bây giờ lưng hắn sắp không đứng thẳng được rồi.
Mãn Bảo mắt