Mãn Bảo mới ăn hai cái hoành thánh, Thu Nguyệt đã tìm tới cửa, bé bèn giơ bát ra phía trước, muốn mỗi người ca ca lại chia thêm cho bé hai cái, sau đó mới bưng bát đi theo Thu Nguyệt lên tửu lầu.
Thu Nguyệt:.
Chẳng qua nàng cũng không ngăn cản, dẫn Mãn Bảo lên tửu lầu.
Tiểu nhị thấy thế đang định ngăn lại thì bị chưởng quầy vỗ một phát vào đầu, thấp giọng nói: "Không có mắt à, không biết đó là nha đầu bên cạnh thiên kim nhà huyện thái gia sao?"
Vì thế hai người bèn yên lặng nhìn Mãn Bảo mặc áo vải bình dân bưng một cái bát to bằng mặt mình lên trên lầu hai.
Mãn Bảo nhiệt tình mời Phó Văn Vân cùng ăn hoành thánh, bé nói: "Ăn ngon lắm, khi nào muội tìm được cách làm, sẽ bảo đại tẩu làm cho muội ăn mỗi ngày."
Phó Văn Vân tò mò nhìn hoành thánh trong bát, cảm thấy không khác phòng bếp nhà mình làm lắm, bèn cầm lấy đôi đũa gắp thử một cái.
Cũng không biết là do thật sự khá ngon, hay là vì đây là do bạn bè mời, Phó Văn Vân cảm thấy còn ngon hơn ăn ở nhà một ít.
Mãn Bảo còn mời Thu Nguyệt ăn.
Thu Nguyệt thoáng nhìn tiểu thư nhà mình, mỉm cười ăn.
Trên bàn có hai đĩa bánh ngọt và nước trà, Phó Văn Vân rót cho bé một chén nước, tò mò hỏi, "Sao mấy ca ca của muội không lên?"
"Bọn họ còn chưa ăn xong nữa," Mãn Bảo không chút để ý, nói: "Muội lên đây chơi với tỷ, bọn họ rất yên tâm."
Phó Văn Vân gật đầu, Thu Nguyệt thì thở phào một hơi, Chu lục lang xấp xỉ tuổi tiểu thư, tuổi của Chu ngũ lang cũng không quá lớn, ngày hội trung thu, bọn họ mà ngồi cùng một ghế lô* với nhị tiểu thư thì trông kiểu gì cũng thấy kì.
* Kiểu phòng riêng trong tửu lầu.
Phó Văn Vân và Mãn Bảo lại không nghĩ nhiều, càng không thèm để ý đến điểm này, hai người ghé vào nhau trò chuyện.
"Đầu bếp nữ nhà ta biết làm hoành thánh, chờ bao giờ ta về sẽ hỏi nàng, sau đó viết cách làm gửi cho muội." Lại nói: "Đậu phụ nhà muội rất ngon, phụ thân ta nói ở huyện La Giang rất khó tìm được nhà nào làm đậu phụ ngon hơn nhà muội.
Chỉ là nhà muội suốt ngày mang tặng, nhà ta cũng thấy ngại."
"Đậu phụ cũng không đắt, chỉ hơi tốn công mà thôi," Mãn Bảo nói: "Nhị ca muội nói Phó huyện lệnh đã vất vả vì dân chúng trong huyện, khiến cả huyện được miễn thuế, không biết đã bảo toàn cho bao nhiêu gia đình, một chút đậu phụ mà thôi, không đáng giá gì."
Phó Văn Vân che miệng cười, "Nếu phụ thân ta nghe được lời này, chắc ông ấy sẽ vui mừng lắm đấy."
Hai cô bé liếc nhau, đều không khỏi che miệng cười, mà Thu Nguyệt bên cạnh căn bản không biết cái này có gì buồn cười.
"Trong thư tỷ viết Phó huyện lệnh sắp thăng chức ạ?"
Phó Văn Vân nhìn xung quanh, lúc này mới thấp giọng nói: "Chuyện còn chưa xác định, muội đừng nói cho người khác nhé.
Nhưng mà cũng chắc tám phần rồi."
Nàng nói: "Vì chuyện thu thuế lần này mà phụ thân đã lọt vào mắt Ngụy đại nhân, nhưng lại đắc tội với các quan viên ở Miên Châu, không thể ở lại đây được nữa.
Ngụy đại nhân đã tiến cử với triều đình, cộng thêm lý lịch của phụ thân cũng đủ, nên đã được thăng chuyển đến huyện Thái Ninh ở Kiến Châu làm huyện lệnh."
Mãn Bảo "Ơ" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Đấy không phải vẫn là huyện lệnh sao?"
Phó Văn Vân nhoẻn miệng cười, cũng nhỏ giọng nói: "Ta cũng mới biết thôi, hóa ra giữa huyện lệnh với huyện lệnh cũng có sự khác biệt."
Nàng nói: "Phụ thân ta vui lắm, nói ông ấy đã thăng liền hai cấp, ta tính sơ qua, thì chỉ là hạ thất phẩm lên chính lục phẩm, nhưng lúc ta hỏi vì sao lại thế, phụ thân lại không vui nữa, cũng không muốn nói với ta."
Mãn Bảo lập tức nói: "Không sao, chờ muội về hỏi tiên sinh, chắc chắn tiên sinh sẽ biết."
Phó Văn Vân gật đầu, ưu sầu nói: "Phụ thân lên chức là chuyện tốt, chỉ là nếu vậy thì nhà ta phải rời khỏi huyện La Giang, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại."
Mãn Bảo lại không thấy buồn, bé cảm thấy mục tiêu của mình chính là đi khắp trời nam đất bắc, thu thập hết tất cả thực vật trong thiên hạ này, bởi vậy an ủi Phó Văn Vân, nói: "Tỷ cứ đợi muội đến thăm tỷ."
Phó Văn Vân không nhịn được cười, "Muội nhỏ như vậy, bao giờ mới có thể lớn lên để đi thăm ta?"
Mãn Bảo nói: "Nhanh thôi, rất nhanh muội sẽ trưởng thành.
Chỉ là tỷ phải nhớ viết thư cho muội đấy, như vậy muội mới biết tỷ đang ở đâu, mới