Nhà họ Bạch đã chọn xong chỗ, cũng lên huyện thành đặt trước nguyên liệu, chọn được ngày tốt sẽ khởi công.
Đây có thể xem như là một sự kiện đặc biệt đáng nói trong thôn, bởi vì nhà họ Bạch trả tiền công cao, mấy thôn lân cận đều có thôn dân đến hưởng ứng tham gia.
Ngay cả Chu lão đầu cũng đến.
Nhà họ Bạch chọn thuê một ít người, nhà xây rất to, yêu cầu vác không ít gỗ, đá, mấy việc này đều cần người làm.
Cả thôn đều tưng bừng hẳn lên, bọn trẻ vô cùng thích thú chạy tới xem náo nhiệt, Mãn Bảo cũng bừng bừng hứng thú chạy tới nhìn một vòng, lúc buổi tối về nhà thấy nhà họ Chu cũng đang nói về việc này.
Trong nhà họ Chu chỉ có Chu đại lang và Chu tứ lang được tuyển, Chu nhị lang không được chọn, còn Chu tam lang là vì cần nghỉ ngơi chỉnh đốn để ứng phó phục dịch, cho nên không đến.
Bởi vì đã vào đông chí, trong nhà cần chuẩn bị không ít thứ, Tiền thị cố ý lấy tiền trong nhà ra đếm một lần, việc này đương nhiên không thể qua mặt được Mãn Bảo cùng phòng.
Mãn Bảo còn xung phong nhận việc ghi sổ cho bà đó.
Thật ra trong khoảng thời gian này bọn họ cũng kiếm được không ít tiền, nhưng cũng vẫn luôn tiêu tiền. Nghĩ đến lão tam phải phục dịch, lại còn vào mùa đông, bà liền gạt ra một phần tiền, tính mua một chút bông cho hắn về đệm quần áo. Quần áo cũng cần thêm vài cái, chắc chắn phải mua vải dệt.
Tiền thị lại gạt ra một phần, lúc này mới để Mãn Bảo đếm số tiền dư lại.
Mãn Bảo liền hỏi, "Mẹ, nhà của chúng ta bây giờ có được tính là có tiền không?"
"Không tính, chút tiền này còn không đủ ăn tết, đầu xuân còn phải tiêu nhiều lắm." Tiền thị thở dài, "Lẵng hoa của mấy đứa cũng không bán được nữa, bằng không trong nhà còn có thể kiếm được chút tiền."
Mãn Bảo liền nói: "Chúng ta có thể bán củ mài nha."
"Chúng ta đi đâu tìm nó chứ?" Tiền thị nói: "Núi sâu không dám vào, mấy chỗ gần một chút, chỉ sợ có đạp nhẵn đất cũng tìm không ra."
"Vậy chúng ta tự trồng là được."
"Thứ này trồng kiểu gì? Trước kia chúng ta chưa từng nghe nói, đâu thể trồng lung tung, hơn nữa lấy hạt giống ở chỗ nào?"
Mãn Bảo trầm tư, bây giờ đề mục củ mài chưa ra, tích phân cũng chưa tới, nhưng bé cảm thấy củ mài có thể gieo trồng, bởi vì Khoa Khoa cũng nói rồi, tuy rằng củ mài ở thời đại của nó đã tuyệt chủng, nhưng phía trước đó, vẫn là ở kỷ nguyên trái đất kia, đây là một loại thực vật rất bình thường, mọi người ăn nó như ăn rau cải trắng.
Nếu nó phổ biến như rau cải trắng, vậy chứng tỏ là có thể gieo trồng.
Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa.
Hệ thống im lặng tìm một ít tư liệu đưa cho Mãn Bảo xem, đây là dùng đặc quyền của mình, tịch thu tích phân của bé.
Mãn Bảo liền nhìn mấy tư liệu đó hơn nửa ngày, ngày hôm sau liền đến tìm Chu ngũ lang và Chu lục lang, "Ngũ ca, lục ca, ta đã nghĩ kỹ đất của tứ ca nên trồng cái gì rồi."
"Trồng cái gì?" Chu ngũ lang nói: "Đất hoang kia của hắn ngoại trừ cây đậu thì có thể trồng cái gì? Cha cũng nói rồi, sang năm cho hắn hai cân hạt đậu, sau vụ hè sẽ thu hoạch về."
"Trồng đậu có ý nghĩa gì đâu, nếu đã muốn trồng thì trồng củ mài!"
Chu ngũ lang đảo con ngươi nói: "Muội biết trồng kiểu gì sao?"
Mãn Bảo tràn đầy tự tin nói: "Cũng gần biết rồi."
"Cái gì gọi là gần biết, biết là biết, không biết là không biết."
"Ta chưa từng trồng, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy sao? Ngũ ca, lúc đào củ mài chúng ta cũng thấy rồi, làm theo dáng vẻ sinh trưởng của nó là được. Ta thấy nó có dây leo, chúng ta làm cái giá để nó bò lên trên, lại vào trong núi đào ít bùn đất lấp vào, tưới thêm chút nước thì chắc sẽ không sai lệch lắm."
Chu lục lang hỏi: "Vì sao phải đi đào đất?"
"Nó thích lớn lên ở chỗ đó, chắc chắn là vì thích ăn đất ở chỗ đó, chúng ta đào đất ở đó về rải trên đất của chúng ta, trồng xuống đó thì đương nhiên nó sẽ thích lớn lên."
Hai anh em luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, rồi lại không thể nói không đúng ở chỗ nào.
Mãn Bảo liền khuyến khích bọn họ, "Chờ sau khi trồng được củ mài, cũng có một phần của chúng ta, kiếm được tiền thì bảo tứ ca chia cho chúng ta một ít."
Mãn Bảo tỏ vẻ, cái này bé sẽ đi nói với tứ ca.
Chu ngũ lang cũng không lo lắng tứ ca không đáp ứng, chỉ là, "Chúng ta đi lấy