Khoa Khoa nhân cơ hội đề cử sách cho bé, nói: "Ký chủ, sản phẩm trong trung tâm mua sắm có rất nhiều giới hạn, rất nhiều thứ đều không thể mua với quy mô lớn, hơn nữa là hệ thống, ta không kiến nghị ngươi mua đi bán lại, bởi vì cái loại buôn bán không này không có chút hàm lượng kỹ thuật nào, cũng có nguy hại rất lớn đến sự an toàn của bản thân ký chủ."
Thanh âm của Khoa Khoa sôi nổi hẳn lên, tràn đầy nhiệt tình nói: "Trên đời này, chỉ có vận dụng bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền mới là an toàn nhất, cho nên ký chủ, học tập văn hóa tri thức đi, chỉ cần bản lĩnh của ngươi đủ lớn, không lo tiền tài không đến."
Khoa Khoa liên tiếp chọn lọc cho bé vài quyển sách, đều có chức năng xem trước.
Mãn Bảo lật vài trang, phát hiện mình không hiểu lắm, liền khép sách lại nói: "Đọc không hiểu."
"Chính là vì không hiểu mới phải học tập," Khoa Khoa nói: "Nếu đã hiểu rồi thì cần gì phải học nữa? Mà loại sách vừa nhìn đã hiểu được, không cần nghiên cứu, thì chắc chắn chữ nghĩa cũng sẽ như nước miếng chảy ra thôi. Ký chủ, ngươi cần học tri thức, không thể chỉ đọc mỗi chuyện xưa được đâu."
"Mấy quyển này có tri thức gì?"
Khoa Khoa nghiêm trang nói: "Tri thức về kiếm tiền."
Mãn Bảo gãi gãi đầu nhỏ của mình, đang định đáp ứng Khoa Khoa, chỉ là ngẫm lại lại cảm thấy không đúng. Bé còn nhỏ nhưng cũng biết kiếm tiền rất khó, mà theo kinh nghiệm của bé, muốn kiếm tiền thì nhất định phải ra ngoài.
Nhưng bé còn nhỏ, bé không đi xa được, cha mẹ chắc chắn cũng không nỡ cho bé đi, cho nên chắc chắn bé không thể đi ra ngoài kiếm tiền.
Vì thế bé không vui, "Ta không mua!"
Khoa Khoa:......
Mãn Bảo tựa hồ nhìn thấy Khoa Khoa đau lòng, vì thế đành phải nói: "Chỗ của ngươi có sách về củ mài hay không, nếu có thì ta mua một quyển."
Khoa Khoa mất mát nói: "Không có, các loại thực vật nông nghiệp, ví dụ như lúa nước, lúa mạch, các loại trái cây đều có kỹ thuật gieo trồng, chỉ có củ mài là không có."
Tuy rằng Khoa Khoa muốn dụ dỗ Mãn Bảo mua sách, bởi vì sách đều mua từ trong Bách Khoa Quán, mua một quyển nó sẽ được trích một ít phần trăm, nhưng nó còn không đến mức phải lừa dối Mãn Bảo.
Vì thế nó chiếu đề mục của củ mài ra cho bé xem, "Đề mục của củ mài đã ra rồi, trên đó có kiến nghị về cách gieo trồng cơ bản, ký chủ có thể nhìn thử xem."
Mãn Bảo phát hiện trên đề mục có rất nhiều chữ bé không biết.
Khoa Khoa giải đáp cho bé, chỗ nào bé đọc không hiểu còn giúp bé sắp xếp lại, trong đó có viết hạt giống củ mài phải xử lý thế nào, đất gieo trồng phải xử lý ra sao, bên trên đều liệt kê con số cụ thể, nhưng đều rất trừu tượng, Mãn Bảo cảm thấy rất khó.
Tinh thần Khoa Khoa bỗng rung lên, nói: "Ký chủ, trong hệ thống còn có biểu diễn mô phỏng, ngươi muốn xem không? Rẻ lắm, chỉ cần một chút tích phân là được xem mười phút biểu diễn, còn có cả thuyết minh."
Mãn Bảo khó hiểu, "Biểu diễn mô phỏng là cái gì?"
Trong đầu Mãn Bảo đột nhiên hiện ra một hình ảnh, là hình ảnh một người cầm cuốc đang cuốc đất, Khoa Khoa nói: "Đây chính là biểu diễn mô phỏng, có tất cả ba loại hình. Loại một là loại cơ bản nhất, hoàn toàn dựa vào phần chữ ngươi chọn để tiến hành biểu diễn, loại hai có thể căn cứ điều kiện giả thiết ngươi đưa ra để tiến hành biểu diễn, loại còn lại là rà quét tình huống thực tế để tiến hành biểu diễn mô phỏng. Ba loại này yêu cầu số tích phân không giống nhau, đề cử ký chủ cảm nhận một chút loại mô phỏng thứ nhất trước. Chẳng qua bởi vì thời đại của ký chủ chênh lệnh rất nhiều với thời đại hình thành đề mục, nên ta cho rằng nếu ký chủ tin tưởng thì hẳn là nên ưu tiên lựa chọn loại biểu diễn mô phỏng thứ ba."
Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh nhìn chằm chằm người đang cuốc đất, phấn khích hỏi, "Có thể đổi người này thành tứ ca hay không?"
Khoa Khoa do dự một chút, vì sự phát triển lâu dài, nó khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đổi giúp ký chủ. Vì thế người ở trong đầu Mãn Bảo liền biến thành Chu tứ lang đang múa may cái cuốc làm việc.
Mãn Bảo vui sướng hài lòng nói: "Đổi thành ta, đổi thành ta!"
Khoa Khoa:......
Nó có thể làm sao bây giờ?
Đương nhiên là chỉ có thể đồng ý, vì thế hình ảnh trong đầu Mãn Bảo liền biến thành bóng dáng nho nhỏ của bé ôm một cái cuốc còn cao hơn cả bé ngồi bệt dưới đất.
Khoa Khoa không chút cảm xúc giải thích, "Bởi vì