Sau ở cữ, Trang Uyển vẫn nên hướng Tây viện đi một chuyến. Các nữ nhân hậu viện không một ai có thể dễ dàng thả lỏng, nàng muốn chính mắt trông thấy Vũ thị hiện tại.
Tây viện là nơi hoang vắng nhất trong Tứ bối lặc phủ, bởi vì sân hình vuông, đường vào lại khúc chiết biên vòng đến hơn phân nửa phủ đệ, phàm chủ tử sẽ không ai nhàn rỗi mà đi đường vòng xa như vậy đến đó.
Địa phương lớn, cũng không biết có phải cố ý hay không, Vũ thị cũng không ở cùng Cảnh thị, mỗi người ở hai đầu sân, mọi người ở một tiểu viện, nơi Vũ thị ở tiểu viện thứ nhất, bên ngoài có 2 tên thái giám biếng nhác ngồi, không biết đang làm những gì.
Trúc Tương đối với hoành cảnh chung quanh nhíu mày, Trúc Cầm càng là không chút khách khí tiến lên, đánh thức hai tên tiểu thái giám đang ngủ gật ở góc tường.
"Làm gì...... Thỉnh, thỉnh an phúc tấn an!"
Hơi có vẻ bất ngờ mở mắt không kiên nhẫn mà hừ vài tiếng, liền nhìn đến ánh vào mi mắt một đám người, tức khắc bừng tỉnh nhảy lên, nhân tiện đem người bên cạnh còn đang ngủ đánh thức, phủi phủi góc áo quỳ thỉnh an Trang Uyển.
"Phúc tấn chủ... chủ tử vì sao lại đến......"
"Được lắm. chủ tử đi nơi nào còn cần ngươi quản?"
Trúc Cầm tất nhiên là hạ nhân biết ngày thường lười nhác, bĩu môi.
" Nhanh cửa mở ra."
Hai tiểu thái giám chạy nhanh đi mở cửa, ngạch cửa có chút bụi, chạy nhanh dùng tay áo lau một phen, lúc này mới nịnh nọt mà cong eo cười.
"Chủ tử... Mời vào!"
Tuy nói Tây viện không có may lại, nhưng trong phòng cũng vì thừa dịp ăn Tết mà sửa sang lại một lần, không có rất nhiều hơi thở cổ xưa. Vũ thị tuy rằng bị cấm túc, nhưng tốt xấu cũng là cách cách được chỉ định. Trang Uyển cũng không phải cắt xén, mỗi tháng phân lệ điều cấp không sai biệt. Đó là hạ nhân trong phủ ngày thường có chút chậm trễ chút, nhưng sinh hoạt vẫn bảo đảm.
Trang Uyển hướng bên trong đi vào