Sông Thần Nữ cách gần chợ nhất, vào trấn Tùng Phong, phải đi qua hai ngọn núi, lại đi hai dặm đường, vượt qua ngọn núi thứ nhất, Lý Mạn còn hơi hào hứng dào dạt, đến ngọn núi thứ hai, hầu như là lếch đôi chân bước đi, cuối cùng còn đi thêm hai dặm đường, thật không còn cách nào đi, Lý Thư để cho nàng ngồi trên xe đẩy.
Nhìn Lý Thư mồ hôi đầm đìa, trong lòng Lý Mạn rất áy náy, một gánh cá đã không nhẹ, hơn nữa có nàng, còn phải trèo đèo lội suối đi qua những con đường này, nàng mấy lần muốn xuống, nhưng Lý Thư đều không đồng ý.
Sau đó Lý Họa cũng giúp đỡ đẩy, nàng càng cảm thấy không ổn, Tiểu Ngũ còn nhỏ hơn nàng, cho dù nàng phải bò cũng phải bò đi, không thể để mất mặt như thế.
Nhưng Lý Họa viết chữ nói nàng rằng, biết nàng không thể đi nữa, nếu sức khỏe không chịu nỗi mà té xỉu, bọn họ càng phiền phức thêm.
Lý Mạn nghĩ lại cũng đúng, đành phải theo.
Nhưng, vừa đến trấn Tùng Phong, Lý Mạn nhanh bước xuống xe, nhìn Lý Thư một đầu mồ hôi, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động, "Vất vả rồi."
Lý Thư cười hì hì, hiện ra hàm răng trắng đều, trực tiếp cởi áo ngoài, lau mồ hô trên trán.
"Âyzz, vị này là đại tẩu sao, mảnh mai thế này."
Lúc này Xuân Ny kéo Thất Xảo qua đây, mắt không thân thiện nhìn chằm chằm Lý Mạn.
Lý Mạn nghi ngờ nhìn tiểu cô nương này, nàng nói chuyện với mình? Sao cảm giác thái độ có hơi thù địch vậy?
"Đại tẩu cái gì, cũng là tam tẩu muội ——" Mắt Lý Thư trừng Xuân Ny, nghĩ đến Lý Họa bên cạnh, nói thêm một câu, "Còn là tứ tẩu, tóm lại, nàng là chị dâu muội."
Xuân Ny và Thất Xảo đều kinh hãi không nói ra lời.
Lý Họa sợ các nàng lại nói chuyện khác, trước tiên nói với Lý Mạn và Tiểu Ngũ, "Hai người các nàng (đệ) qua bên kia ngồi nghỉ một lát."
"Uh." Lý Mạn cảm giác được hai tiểu cô nương này đối với nàng không có ý tốt, cũng không muốn để ý, theo Tiểu Ngũ đi vào một góc nghỉ ngơi.
Nàng vừa đi, Xuân Ny lấp tức phản ứng, nắm tay áo Lý Họa, giật mình hỏi, "Họa ca ca, bọn họ cũng được đi, nhưng huynh là người đọc sách,