Hai tay Lý Mạn nâng má, cùng Lý Tiểu Ngũ ngồi trên bậc thang dưới máy hiên, hứng thú nhìn hai huynh đệ Lý Thư Lý Họa bán cá.
Nói là bán cá, thật ra, là Lý Thư vừa mới thét to, sau đó, đại nương tiểu tức phụ đại cô nương ở gần đây liền đi ra cửa, giống như đã hẹn nhau, chen chúc chạy vọt đến sạp bọn họ.
Vây quanh sạp, nhưng không loạn, những đại tiểu phụ nhân tự giác xếp hàng, người này xong đến người tiếp theo, thậm chí cả cá cũng không lựa, trực tiếp nói muốn mua bao nhiên cân, sau đó, Lý Thư phụ trách cân, Lý Họa lấy tiền.
Tất cả làm đâu vào đó, chưa đến một canh giờ, hai sọt chừng hơn trăm cân cá bị cướp mà hết.
Cướp cũng như không, vì vài tiểu tức phụ chưa mua được, bất đắc dĩ phải đến những người khác mua, nhìn dáng vẻ giống như rất tủi thân.
Lý Thư dọn sạp, Lý Họa đi đến chỗ bọn họ, “Chờ thấy sốt ruột không?"
Lý Mạn đứng dậy, lắc đầu.
Lý Tiểu Ngũ ôm lấy cánh tay Lý Họa, mong đợi hỏi, "Tứ ca, chúng ta có đi mua bánh bao không?"
"Ừ, sẽ đi." Lý Họa cưng chìu xoa xoa tóc Tiểu Ngũ, gật đầu trả lời, ánh mắt ôn hòa chậm rãi nhìn Lý Mạn.
Lý Mạn chống lại tầm mắt của hắn, mờ mịt nháy mắt hai cái, chỉ thấy hắn lấy túi tiền từ bên hông ra, đưa cho nàng, "Bên đó có cửa hàng may, nàng đi mua hai bộ quần áo."
Hửm? Mua quần áo cho mình? "Không cần, quần áo trên người này rất tốt rồi." Biết nhà này nghèo, đây là tiền bọn hắn vừa bán cá được.
Lý Họa kiên quyết đem toàn bộ một lượng bạc vừa bán cá có được nhét vào tay nàng, vì là tiền lẻ, vừa nặng vừa đầy trong túi tiền.
"Đi thôi." Lý Họa nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó nắm tay Lý Tiểu Ngủ, xoay người đến bên Lý Thư.
Tối hôm qua Đại ca cố ý nói với hắn, cô nàng này đã trốn một lần, tất nhiên lòng nàng không muốn ở lại Lý gia,