"Họa ca ca, muội còn ít đồ ăn, huynh mang về nhà ăn đi." Liên Hoa thấy hắn muốn đi, vội lấy một xấp dầy đậu giác từ trong áo ra bỏ vào giỏ của Lý Họa.
Mặt Lý Họa hiện lên vẻ lúng túng, nhìn Lý Mạn, Lý Mạn hoàn toàn không đếm xỉa đến thậm chí vẻ mặt như đang xem kịch vui, điều này khiến lòng hắn bỗng nhiên bị một cục đá đập tan ý nghĩ vừa rồi, cầm đậu giác lên, bỏ vào giỏ Liên Hoa, "Cảm ơn."
Xoay người, nắm tay Lý Mạn, vừa gọi Tiểu Ngũ đang đứng sửng sờ một bên, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Họa ca ca..." Liên Hoa muốn đuổi theo, nhưng bước chân của Lý Họa rất nhanh, nàng ta đâu đuổi kịp, đuổi theo không mấy bờ ruộng, đã bị bỏ lại phía sau.
Tiểu Ngũ biết tứ ca rất ghét những cô gái thích dây dưa, hơn nữa, huynh ấy cũng không thích Liên Hoa, nên, lúc Lý Họa kêu hắn đi, hắn so với ai khác còn chạy nhanh hơn, như một làn khói bay về phía trước.
Nhưng Lý Mạn thì rất vất vả, bờ ruộng rất khó đi, nàng còn bị Lý Họa nắm tay, mà hắn lại đi nhanh như vậy, hắn đi một bước, thì nàng phải chạy vài bước mới đuổi kịp, nhiều lần suýt trượt chân, nhưng được hắn kịp giữ lại.
Nàng không khỏi bực mình, thiếu niên chết tiệt này rốt cuộc làm sao thế? Con gái người ta đưa thức ăn cho hắn để thổ lộ tình cảm, sao hắn còn mất hứng? Chạy cái gì mà chạy.
Nhưng, hoa đào của hắn đúng thật là không ít, ngoài hai người này ra, còn một cô nương bị giam ở từ đường nữa, đối với hắn rất có tâm, cũng không biết trong lòng hắn vừa ý người nào...
"Ah."
Đột nhiên Lý Họa đứng lại, Lý Mạn không đề phòng, không cẩn thận đâm vào ngực hắn.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Họa nhíu mày lại, đôi mắt cực nóng, lại dường như xen lẫn một chút tức giận, bỗng tâm trạng Lý Mạn căng thẳng, cẩn thận hỏi, "Huynh làm sao vậy?"
Thần sắc Lý Họa căng chặt, trầm lặng không nói, mắt không chớp nhìn nàng chằm chằm.
Bị nhìn như thế Lý Mạn thấy hơi sợ, theo bản năng lùi về sau một