Lý Họa nhìn nàng thật sâu một cái, không nói gì thêm, xoay người, đi trước, nhưng chân bước rất chậm, cố ý chờ nàng theo kịp.
Nhưng mà, Lý Mạn thấy hắn chỉ nói một câu, rồi xoay người rời đi, còn với bộ dáng buồn bực, trong lòng cũng buồn bực, là hắn hôn nàng, thế nào hắn còn buồn bực? Hối hận sao?
Lý Họa đi được một đoạn đường, phát hiện nàng không theo, vừa quay đầu lại thì thấy nàng còn đứng ngốc ở đó, dường như đang giận dỗi nhìn mình, trong nhất thời hắn hít thở không thông, nàng chán ghét sự thân mật của hắn sao? Cũng không muốn đi với hắn về nhà?
Lý Mạn cắn cắn môi, thiếu niên đáng chết này còn nhìn cái gì? Lẽ nào hắn không muốn nói với mình chút gì sao? Tựa như, lý do vì sao hôn mình, quan hệ giữa bọn họ và ...
Nếu không phải huynh muội, vấn đề này sẽ càng phức tạp.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên chuyện xảy ra mấy ngày nay, mấy nam nhân Lý gia cũng từ từ xuất hiện từng người một qua đầu nàng.
Ngày ấy khi đang nấu cơm, đại ca đứng trước cửa phòng bếp chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia giờ nghĩ lại, dường như quá mức nóng bỏng.
Hơn nữa, sáng ngày ấy, khi bưng nước, đầu ngón tay thon dài của nhị ca nhẹ nhàng lướt qua tay nàng.
Hơn nữa, rất nhiều lần, đôi mắt tam ca trắng trợn nhìn mình chằm chằm.
Hơn nữa, thiếu niên trước mắt, vừa rồi bất ngờ hôn mình.
Tất cả chuyện này, không phải là nàng suy nghĩ nhiều chứ...
Bỗng Lý Mạn bắt đầu thấy sợ hãi, nếu họ với mình không phải quan hệ huynh muội, vậy thì nàng là ai?
Thân thích? Không giống.
Con dâu Lý gia nuôi từ nhỏ?
Trong lòng nàng sợ hãi, nghĩ thầm khả năng này là lớn nhất, đại ca đã tuổi này rồi, ở thời đại này mà còn chưa kết hôn, điều này rất hiếm thấy, mà nhìn hắn dường như cũng không vội, nhất định đã có chủ, hơn nữa, nếu mình là con dâu nuôi từ bé, nhất