Phong Hành Liệt chậm rãi bước từng bước lên phía trước, mỗi bước đi đều mạnh mẽ vững trãi như Thái Sơn.
Thậm chí mỗi khi bàn chân hắn đặt lên mặt đất, cả phủ đường như rung rinh chao đảo.
Thực ra đó chỉ là ảo giác.
Rung không phải phủ đường, mà là trái tim của chúng nhân quan chiến.
Nụ cười khinh miệt của Niên Liên Đơn đã sớm biến mất, thay vào đó là thần sắc chăm chú nghiêm trang, kỳ quang trong đáy mắt phát ra, chiếu thẳng vào nhãn tuyến Phong Hành Liệt.
“Hoa hồn tỏa pháp” của hắn là một kỳ công của Ma tông, chuyên dùng nhãn pháp để nhiếp hồn người. Bắt gặp ánh mắt Niên Liên Đơn, Phong Hành Liệt lập tức lộ ra vẻ hoảng hốt, bước chân khẽ khựng lại.
Gã Hoa Gian Phái chủ trong lòng mừng rỡ, hét lên một tiếng rung cả phủ đường, huyền thiết trọng kiếm rời vai chỉ thẳng về phía trước, thân kiếm hợp nhất, nhằm Phong Hành Liệt lao tới như mũi tên.
Cốc Thiến Liên cùng mấy Hộ pháp Song Tu Phủ đồng thời tái mặt, muốn kêu lên nhưng miệng đã cứng đờ vì kinh hãi.
Mắt thấy luồng khí lực cuồng phong chỉ còn cách Phong Hành Liệt chưa đầy hai thước, thần sắc hoảng loạn của hắn đột nhiên khôi phục vẻ sắc bén, trợn mắt hét lên một tiếng điên cuồng, Trượng nhị hồng thương nhanh như cắt vươn về phía trước như một con nộ long.
Một thương này hoàn toàn không phải chiêu thức trong Liêu Nguyên Thương pháp mà chỉ là tùy cơ ứng biến, thuận tay đánh ra, song lại hàm chứa đầy đủ tinh thần võ công của Lệ Nhược Hải.
Niên Liên Đơn không khỏi giật thót mình kinh hãi. Đến lúc đó hắn mới biết tên oắt con này hóa ra không hề bị ảnh hưởng bởi Hoa hồn tỏa pháp, vẻ hoảng loạn khi nãy chỉ là ngụy tạo hòng dụ hắn ra tay.
“Choang, choang!”
Trường thương trọng kiếm đối chiêu, tiếng vang tựa sấm sét, hai địch thủ cùng phải lùi sau nửa bước.
Bóng Hồng thương lập tức rộ lên. Niên Liên Đơn hét một tiếng long trời, trọng kiếm bổ thẳng vào màn thương ảnh.
Trong một cự ly chỉ chừng ba thước, cây huyền thiết trọng kiếm nặng cả mấy trăm cân đã tạo ra những biến đổi khôn lường, lúc nặng tựa như Thái Sơn trùng trùng, lúc nhẹ chẳng khác hồng mao phất gió, khiến địch thủ không thể lường nổi lực đạo trong chiêu thức mà ra đòn chống đỡ.
Cả Lãng Phiên Vân cũng phải gật đầu tán thưởng, không ngờ kiếm thuật của Niên Liên Đơn lại cao minh đến mức ngoài sức tưởng như vậy!
“Keng, keng, keng!”, Huyền thiết trọng kiếm liên tiếp bổ xuống mũi thương ba nhát nhanh như điện xẹt. Ba kiếm nhìn như hết sức đó, kỳ thực mang ba nội lực nặng nhẹ khác nhau khiến Phong Hành Liệt khó chịu đến mức suýt ộc máu tươi, cảm giác bất lực khi nội công đầy đủ mà lại không thể phát ra đến một thành.
Màn thương ảnh chững lại loạng choạng. Niên Liên Đơn bật cười lớn, xông thẳng vào chính diện đối thủ, liên hoàn đánh ra bảy chiêu trọng kiếm.
Chúng nhân cả hai bên được một phen kinh hãi toát mồ hôi. Mỗi một người có mặt tại đó, dù võ công cao hay thấp, đều đoán được ý đồ kiếm chiêu của Niên Liên Đơn, nhưng biết rõ như vậy lại tuyệt không nghĩ ra cách cản phá.
Phong Hành Liệt trầm sắc mặt song không hề lộ chút nao núng, Hồng thương liên tiếp đỡ liền bảy kiếm của đối phương, mỗi chiêu đều lùi lại sau một bước. Đến bước thứ bảy hắn đã hết khả năng phản kích, đánh mất hoàn toàn chút ưu thế lúc đầu.
Người phía Song Tu Phủ nhìn mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng sự kinh hãi của Niên Liên Đơn cũng tuyệt không thua kém họ.
Gần hai mươi năm nay, khắp Tây vực không ai có thể qua nổi hắn hai chiêu. Xâm nhập Trung Nguyên lần này, ngoài mục đích diệt trừ Song Tu Phủ hắn còn tràn trề hy vọng lập uy thiên hạ, gây dựng công danh bất thế, nào ngờ chỉ một đệ tử danh gia đã khiến hắn dù xuất toàn lực cũng không thể làm gì nổi! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Niên Liên Đơn phải kinh hãi, song càng kinh hãi sát ý của hắn càng bốc cao.
Lực khí giao tranh cuốn khắp không gian phủ đường, tất cả đèn lồng trang trí bị hất tung lên rồi rơi xuống nát vụn như lá khô, bay tứ phía trên đầu chúng nhân, khung cảnh chẳng khác nào ngày tận thế.
Cốc Thiến Liên thiếu chút nữa là bật khóc, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Lãng Phiên Vân. Thấy chàng vẫn an nhàn quan sát cả hai địch thủ một cách đầy hứng thú, tiểu mỹ nhân mới yên tâm phần nào.
Cốc Tư Tiên thở dốc lui đến cạnh Liệt Chấn Bắc, lệ nóng trào lên trên khóe mắt.
Không ai biết rõ Niên Liên Đơn hơn nàng, nhưng chính nàng cũng không ngờ hắn lại ghê gớm đến như vậy.
Tần Mộng Dao vẫn lẳng lặng ngồi yên, điềm nhiên quan sát trận huyết chiến.
Liệt Chấn Bắc đưa bàn tay đã mất hết khí lực, run run nắm lấy tay Cốc Tư Tiên, khẽ nói: “Đừng sợ, cậu ta sẽ qua được!”.
“Keeeng!”
m thanh lớn nhất từ lúc hai người khai chiến rung chuyển cả phủ đường.
Trước khi Niên Liên Đơn toan bổ ra kiếm thứ tám thì Trượng nhị hồng thương đã đột nhiên biến mất.
“Vô thương thế”!
Sau khi tung ra bảy kiếm liên tiếp, Niên Liên Đơn chắc mẩm sẽ hạ sát được đối thủ, bèn dồn hết sức cho một chiêu tối hậu. Chợt hắn phát hiện Phong Hành Liệt đã trở tay giấu Trượng nhị hồng thương sau lưng.
Niên Liên Đơn trong bụng mừng rỡ, thầm nghĩ tiểu tử này muốn tự sát rồi, Huyền thiết trọng kiếm vận tận tinh tu mấy chục năm, nhằm chính diện Phong Hành Liệt bổ xuống.
Cũng đột nhiên như khi biến mất, Trượng nhị hồng thương từ sau lưng Phong Hành Liệt bật ra.
“Vô thương thế” quả là tuyệt đại kỳ chiêu mà chỉ bậc bất thế chi hùng như Lệ Nhược Hải mới sáng tạo ra nổi. Nguyên lý chính là đổi tay cầm thương sau lưng, tập trung toàn bộ tinh khí thần vào một đòn duy nhất. Bàng Ban võ công xảo đoạt tạo hóa, cũng phải thọ thương dưới chiêu này.
Mũi thương vừa vặn điểm trúng mũi kiếm.
m thanh chấn động toàn trường chính là do va chạm ấy phát ra. Hai người cùng lúc run lên dữ dội.
Niên Liên Đơn bắn về phía sau như diều đứt dây, sau khi tiếp đất còn loạng choạng thêm mấy bước mới đứng lại được. Phong Hành Liệt chỉ lùi lại sau ba bước nhưng mặt tái mét như da người chết, mãi một lúc sau mới hồi được chút huyết sắc.
Những mảnh vụn đèn lồng rơi như mưa trên đất.
Ánh mắt cả hai vẫn hằm hằm nhìn nhau.
Lãng Phiên Vân cười lớn: “Trận chiến này đến đây kết thúc!”.
Niên Liên Đơn sầm mặt: “Lãng Phiên Vân ngươi có tư cách gì mà dám chuyên quyền?” Lãng Phiên Vân không đếm xỉa đến lời hắn, lại gần nói với Phong Hành Liệt và tam nữ đang chạy đến: “Hành Liệt, lập tức vào trong để Tư Tiên dùng Song Tu Đại pháp chữa trị!”.
Hoa dung tuyệt thế của Cốc Tư Tiên đột nhiên đỏ bừng, ngây ra một thoáng rồi cắn môi dìu Phong Hành Liệt vào nội đường. Bạch, Cốc nhị nữ líu ríu đuổi theo sau. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân " Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lúc này Lãng Phiên Vân mới nhìn sang Niên Liên