Vừa rời thuyền lên bờ, Khôi nhi lập tức tỏ ra hưng phấn, liên tục chồm chân lên hí vang trời.
Hàn Bách chăm nom con ngựa từ lúc lọt lòng đến khi trưởng thành, tình thân thiết chẳng khác gì bằng hữu, nhìn Khôi nhi mềm lòng quay sang nói với Mã Hùng: “Ngựa của ta đã nhiều ngày không chạy nhảy rồi, ta phải cho nó tự do một lúc, Mã huynh đừng ngăn cản ta!”. Đoạn chàng ghì thấp giọng xuống: “Nó là ân nhân cứu mạng, cũng là tượng trưng cho vận may của ta, Mã huynh hiểu chứ?” Chàng cố ý nghiêm trọng để Mã Hùng không thể từ chối.
Nào ngờ Mã Hùng cũng cao tay không kém, chỉ sốt sắng lễ phép: “Việc này dễ thôi, để hạ quan sai thuộc hạ Nhi Lang dẫn nó dọc bờ sông lượn vài vòng, bảo đảm Khôi nhi sẽ thỏa mãn, lại có thể tiếp tục lai Kinh”.
Hàn Bách chửi thầm gã Thủ bị mẫn cán. Chui rúc trong khoang thuyền bao lâu như vậy, đừng nói Khôi nhi, cả Chuyên sứ Đại nhân ta lẽ nào không chán đến chết sao?
Chàng chợt nảy ra một kế: “Cao Ly chúng ta gọi con ngựa như nó là Vận mã, tuyệt đối không thể cho người khác cưỡi, ngay cả dắt chạy cũng không được. Hì! Ngươi hiểu rồi chứ?”.
Mã Hùng biết không thể đắc tội với Chuyên sứ Đại nhân, liền hạ lệnh cho lính canh dắt ra năm con tuấn mã để hắn và bốn hảo thủ hộ tống chàng đi dong ngựa.
Hàn Bách phấn khích nhảy tót lên yên. Mã Hùng tán thưởng: “Hảo thân thủ!” Đoạn ra hiệu cho bốn thuộc hạ khởi mã.
Hàn Bách cười: “Các người không cần lo lắng cho ta. Nếu ta không có bản lĩnh, sớm đã bị mã tặc lấy mạng rồi. Nào, chúng ta thử xem ngựa ai hay nhất!”.
Mã Hùng chưa kịp ngăn, Hàn Bách đã hét một tiếng lớn, Khôi nhi chồm lên lao vút đi.
Tuấn mã bị hãm trên thuyền lâu ngày, được lên bờ chẳng khác nào long hồi đại hải, bốn vó khua nhanh như phát cuồng, nháy mắt đã bỏ xa đám Mã Hùng phía sau. Chỉ một thoáng, con ngựa đã đưa Hàn Bách đến một vùng hoang dã.
Hứng thú bốc lên, Hàn Bách thúc Khôi nhi cứ thế lao thẳng về phía trước, gặp rừng xuyên rừng, thấy dốc vượt dốc, chẳng mấy chốc đã mất bóng Mã Hùng và bốn cao thủ hộ vệ.
Bất chợt chàng gặp một con suối, nước róc rách chảy, bốn bề rừng cây xanh mướt.
Phía trước vẳng tới tiếng thác đổ, tuy bị cây cối che mất tầm nhìn song vẫn có thể tưởng tượng hẳn phải là một thắng cảnh khó quên!
Khôi nhi đã không kềm nổi trước sức hấp dẫn của làn nước mát, tỉnh bơ mệnh lệnh của chàng mà cúi đầu xuống mải mê uống nước.
Hàn Bách vỗ vào cổ ngựa vẻ thông cảm, đoạn nhảy xuống tự men ngược dòng đi lên. Xuyên qua rừng rậm, địa thế cao dần, cự thạch tầng tầng lớp lớp, hoa cỏ rực rỡ giữa các khe đá, chẳng khác nào thắng địa đào nguyên.
Hàn Bách vận công trèo hướng lên tảng đá cao nhất. Đứng trên đó nhìn, hẳn phong cảnh sẽ vô cùng mỹ tú.
Đột nhiên chàng nghe tiếng quát khẽ: “Dừng bước!”.
Hàn Bách ngạc nhiên nhìn theo, chỉ thấy một bạch y tuấn đồng lạng ra từ sau một tảng đá, giơ tay ra lệnh: “Lùi lại!”
Chàng ngẩn người: “Đây đâu phải tư địa của huynh, sao ta không thể lên được?”.
Ánh mắt bạch y đồng tử lướt qua bộ quan phục Chuyên sứ sang trọng trên người chàng, nhãn thần thoáng hiện dị quang, nghiêm mặt: “Tóm lại ta không cho ngươi lên, cũng không cần nói cho ngươi tại sao!”.
Nhãn pháp Hàn Bách đã phát hiện tuấn đồng này không những mặt mày thanh tú, da dẻ lại trắng nõn nà, liền động tâm ướm thử: “Nếu huynh mặc quần áo nữ nhân, nhất định là xinh đẹp không ai bằng đó!”.
Khuôn mặt tuấn đồng lập tức ửng đỏ, ra vẻ hùng hổ: “Ngươi còn không mau cút đi, gặp họa đừng trách!”.
Hàn Bách đã tin chắc đối phương nhất định là nữ giả nam trang, lại càng không chịu lui bước, hai mắt trợn to, nhìn xoáy vào ngực tuấn đồng, lập tức phát giác chỗ đó chặt hơn bình thường, hẳn đã dùng vải đệm quấn lại.
Đáy mắt bạch y đồng tử hiện sát ý, tức thời lật tay rút nhanh đoản kiếm.
Đúng vào lúc ấy, một giọng thướt tha từ sau phiến đá truyền đến: “Tú Sắc, để gã cuồng đồ to gan ấy lên, ta muốn xem hắn bộ dạng thế nào!”.
Bạch y tuấn đồng y lời lùi lại, hai mắt vẫn hằn học nhìn chàng. Hàn Bách ha hả cười lớn, ngang nhiên bước qua “nàng ta” lên trên.
Mặc dù đã nghĩ đến từ trước, phong cảnh mỹ tú phía sau phiến đá vẫn khiến chàng ngây người. Chỉ thấy một con thác nhỏ trắng xóa từ vách núi tuôn xuống, tạo ra một đầm nước rộng chừng một trượng vuông, nước trong văn vắt.
Nhưng Hàn Bách không bất ngờ vì quang cảnh. Điều khiến chàng mê mẩn là bạch y nữ tử trẻ trung đang an nhàn ngồi trên một phiến đá bên kia bờ đầm.
Nữ nhân đó cầm một tấm vải hoa, đang nghiêng đầu chuốt mái tóc đen mượt thẫm nước, hẳn là vừa mới tắm xong.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen lay láy, cặp lông mày mỹ lệ vô song, ánh mắt nhìn chàng vừa bạo dạn lại ngầm chứa vẻ thần bí. Hai tay để trần lộ làn da trắng hồng, vừa yêu kiều vừa căng tràn sức sống.
Ánh mắt táo tợn của Hàn Bách bắt đầu từ mái tóc, quét xuống tận đôi chân nhỏ xinh, đoạn hít sâu một hơi tiếc rẻ: “Giá mà ta đến sớm hơn một chút nhỉ!”.
Bạch y nữ tử bật cười khúc khích. Tuấn đồng đã đến bên nàng, hai mắt ánh sát khí lạnh ngắt: “Ngươi chán sống rồi hay sao hả?”.
Mỹ nhân giơ tay ngăn gã tuấn đồng, xem ra là thị tì tên gọi Tú Sắc kia lại, quan sát Hàn Bách một lúc mới từ từ cất giọng: “Ngươi đến đây làm gì?”.
Hàn Bách chằm mắt nhìn vào bộ ngực đầy đặn lộ ra chút ít khi nàng giơ tay, không kìm nổi phải nuốt ực tiếc rẻ: “Không có gì, đi lăng quăng thôi mà!”
Mỹ nữ đặt miếng vải xuống phiến đá bên cạnh, nghiêng người xõa mái tóc chẳng khác gì con thác nhỏ, dùng lực lắc mạnh hai cái.
Bụi nước từ trong tóc nàng bắn tung lấp lánh trong không trung. Hàn Bách ngẩn người thầm thốt lên: Thiên hạ lại có mỹ nhân quyến rũ như vậy!
Đôi mắt như hai vì sao sáng chăm chú nhìn lên mặt chàng, ung dung: “Người khác có thể đi lại lăng quăng, Chuyên sứ Đại nhân sao có thể làm bừa như vậy?”.
Hàn Bách giật bắn mình: “Cô biết ta là ai sao?” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bạch y mỹ nữ thướt tha đứng day, mỉm cười, miệng ngọc tuôn ra một tràng ngôn ngữ lạ tai. Hàn Bách choáng váng thầm kêu trời, sao cô ta lại biết tiếng Cao Ly, mà xem ra còn giỏi hơn cả Trần Lệnh Phương nữa! Đáng hận là chàng chỉ có thể hiểu được mấy chữ đơn giản “ta” “ngươi”, những thứ còn lại hoàn toàn mù tịt.
Dẫu sao cũng không thể chịu thua nhanh như vậy, Hàn Bách ra bộ thản nhiên hỏi bằng tiếng Hán: “Cô làm sao nói được tiếng của chúng ta?”.
Mỹ nhân áo trắng phá ra cười, mũi chân điểm vào tảng đá, lướt qua mặt đầm đến trước Hàn Bách, táo tợn nắm lấy vạt áo chàng.
Hương thơm thoảng quanh người chàng.
Nàng