Sau khi bỏ rơi được Hàn Bích Thúy, một trong giang hồ thập đại mỹ nữ, Thích Trường Chinh tìm đến một cái miếu hoang đổ nát để ngủ qua đêm. Sáng sớm hôm sau, y đến quầy bán bánh ở gần đấy, tìm một góc riêng biệt, mặt dầy ngồi xuống, đương nhiên là không muốn để mọi người chú ý đến, việc gì đi nữa cũng đợi no bụng rồi nói.
Y gọi một cái bánh to đầy rau thịt, ăn như gió cuốn mây trôi, một chút cũng chẳng thừa lại. Sờ qua sờ lại ở trong bọc tiền nhận thấy sắp trống không, nhưng y vẫn chịu không được phải cắn răng gọi thêm cái bánh nữa. thầm nghĩ ăn hết rồi cũng không sợ, để ta sau này đi cầm miếng ngọc bội lấy một số ngân lượng, lại có thể ăn uống thoải mái rồi.
Từ vài ngày gần đây, chiều chiều đều cùng Thủy Nhu Tình điên đảo loan phượng, khoái hoạt vô cùng. Đột nhiên không có nàng nữa, bỗng cảm thấy thiếu thói quen đó hơi khó chịu. Quái lạ trước đây không có nàng, thì một ngày chẳng cũng qua đi như vậy sao. Nói gì đi nữa hiện tại y rất muốn tìm một cô nương để vui vẻ một phen, tâm trạng bồn chồn khẩn trương kéo tới.
Trước lúc bại vong trong tay Xích Tôn Tín, y cùng Lương Thu Mạt hai người rất thích đến lăn lộn ở thanh lâu. Khoảng ba năm trở lại đây vì nỗ lực phấn đấu khổ luyện đao pháp, mới thấy trong lĩnh vực này cũng đầy hoan lạc. Không biết thế nào, hiện tại lại rất muốn đi tìm một cô nương để khoái lạc. Đợi sau này sẽ đem cầm được ngân lượng rồi, dành một phần để phong lưu. Thôi chẳng tính toán thái quá nữa, đói rách như y còn nghĩ đến chuyện phong lưu chẳng hóa ra ăn mày còn đòi xôi gấc hay sao.
Nghĩ đến đây, tự nhiên sờ tay vào chỗ viên ngọc bội đeo ở trước ngực, lập tức mặt mày biến sắc.
Tay nắm lấy dây đeo ngọc màu hồng kéo ra khỏi ngực áo. Ngọc bội ngược lại đã biến thành một mảnh đá nhỏ không đáng giá một xu.
Y kiểm tra lại chỗ ngực áo, ngực áo đã bị người ta cắt một đường nhỏ ngay chỗ đường chỉ khâu.
Từ khi bước chân vào giang hồ lang bạt bao năm, y chưa từng gặp qua biến cố như vậy.
Bằng vào xúc giác và võ công của y, ai có thể lấy vật ở sát trên thân thể rồi đi mà không bị y phát giác? Nhưng rõ ràng đây là sự thật trước mắt, giả như đối phương muốn ám toán y, có thể đã sớm đắc thủ rồi.
Chỉ có lúc định đến trước quầy bánh trả tiền, từng va trạm với một bà lão, bản thân còn đỡ bà ta. Trộm long tráo phụng tất phát sinh tại thời điểm này. Bà lão ấy đã từng ngã dựa vào thân y, tự nhiên y phải thuận tay đỡ lấy, đâu biết đấy lại là cạm bẫy.
Đến mức này y đành lắc đầu mà cười, thầm tán thưởng thủ pháp của đối phương quả cực kỳ cao minh.
Đồng thời nghĩ đến đối phương nếu muốn đánh lén y, sẽ tránh không khỏi việc mình có cảm ứng với sát khí của thị, sinh ra cảnh giác, nhưng đối phương chỉ là lấy trộm đố, mới dẫn đến tình huống dở khóc dở cười thế này.
Thích Trường Chinh tức đến thiếu chút nữa phải chửi rủa một hồi.
“Của cải” duy nhất cũng chẳng còn nữa.
“Ài!” Sợ rằng đây là hành vi của Hàn Bích Thúy, muốn báo thù việc mình hí lộng lăng nhục thị. Vả chăng cũng chỉ có thị mới biết được ngọc bội đối với y quan trọng như thế nào, cũng nhân tiện thị muốn biết y chiều nay sẽ cùng khốn như thế nào.
Trong phe hắc đạo, người giỏi nghề trộm cắp đồ nhất đương nhiên là Hắc bảng cao thủ “Độc hành đại đạo“ Phạm Lương Cực, còn bên bạch đạo người đồng danh là một nữ nhân trung niên được kêu “Diệu thủ“ Bạch Ngọc Nương. Lão bà tử ấy có chín phần do bà ta đóng giả, nếu không sao khiến y lật thuyền trong rạch. Có thể suy ra trước đó chắc bà ta đã cầm viên đá nhỏ đấy ở trong tay, sau khi có đủ độ ấm rồi mới đổi vào chỗ miếng ngọc bội. Nếu không chỉ với hai nhiệt độ thật giả khác nhau cũng đủ để cho y phát giác ra.
Từng nghe Hàn Bích Thúy lập thệ, vĩnh viễn không lập gia đình. Tốt! Có cơ hội để cho ta bắt được sẽ đá cho nàng một cái vào mông, xem nàng làm sao mà gặp người khác. Mẹ nó! Nhưng trước mắt làm thế nào qua ngày, chẳng nhẽ lại đi ăn trộm, ăn cướp sao?
Lúc ấy có hai người ngồi ở cái bàn cách hai trượng đang nói chuyện đã thu hút y. Nguyên nhân là một người trong đó nhắc đến bốn chữ “thù lao rất hậu”, điều đó đối với tình hình y lúc này có sức hấp dẫn vô cùng. Lập tức dỏng tai nghe cho rõ ràng.
Người còn lại nói: “Không thể tưởng được, làm thầy dạy chữ cũng phải biết chút võ công mới được …” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Người đàn ông trước đấy mỉm cười: “Chút võ công cái gì? Biết một chút cũng không được, nghe nói cái người gần đây nhất đã từng học qua võ thuật của Hoàng Hạc phái, cũng bị tên tiểu Bào Tử thối tha ấy đánh cho phải khiêng ra ngoài. Ài, hai lượng bạc một ngày ngươi chắc là thấy lời chán rồi chứ gì?”
Thích Trường Chinh nghe được nổi lên nghi ngờ, đưa mắt nhìn sang hai người đó. Bọn họ đều tầm tuổi trung niên mặc y phục văn sĩ, mới nhìn biết ngay là thanh hàn chí sĩ không thành công trên quan trường, ngoại trừ phần ham đọc sách ra, mặt mũi bình thường, không có một điểm gì để người ta để ý.
Một người trong đó lại lên tiếng: “Nghe nói Hoàng Hiếu Hoa bị con trai làm cho lòng cũng nguội lạnh, y chỉ cần có người đủ đảm lược quản thúc con trai cho y, dạy cho nó thành người, ngoài ra với y cái gì cũng không quan trọng. Nhưng mà đến hiện tại vẫn không có ai dám mạo hiểm mang tính mạng đến ứng tuyển.”
Thích Trường Chinh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ thiên hạ thế gian này làm gì có chuyện xảo hợp thế. Hai người này rõ ràng là người của Hàn Bích Thúy, biết y đang cần ngân lượng, cố ý dẫn y vào bẫy.
Nghĩ đến đây, trong lòng máy động. Dù sao đi nữa đối phương đã lấy trộm đồ của mình, sao không cướp lấy tiền của hai người này, để giải quyết trong lúc cấp bách, lại có thể cao chạy xa bay.
Tâm tình y có chút đắc ý, đi qua chỗ đó, không cần để ý đến ánh mắt kinh dị của hai người, ngồi xuống chỗ còn trống, tay nhanh như chớp, túm ngực áo cả hai người.
Y cố ý đột nhiên xuất thủ, bởi vì nếu đối phương là người trong võ lâm, dưới tình huống như thế này, bản năng sẽ sinh ra phản ứng tự nhiên, lộ xuất võ công che giấu, muốn giấu cách nào cũng không được. Giờ đây có thể cho đối phương biết được thân phận chân chính của mình, để cho đối phương bị cướp tiền rồi cũng phải bội phục.
Nào ngờ hai người kia ngu si như ngựa, bị y chụp một cái là trúng, biểu hiện là người bình thường không biết một chút võ công nào.
Thích Trường Chinh trong tâm biết phạm sai lầm, nhưng không thu chân khí trở lại, mà tống ra hai đạo nội kình thăm dò, nào ngờ trong nội thể đối phương sao mà phiêu phất, một chút chân khí không có.
Hai người mắt trắng dã, lưới ngọng líu, bị dọa cho sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Thích Trường Chinh cảm thấy ái ngại, trước khi thực khách ở một số bàn trong điếm phát hiện được tình huống dị dạng ở đây, rút tay nhanh về, lúng túng cười: "Hai vị huynh đài xin chớ trách tiểu đệ, ta chỉ là nhằm hai huynh ra tay biểu diễn, để hai huynh biết được ta có đủ năng lực kiếm ngân lượng của Hoàng Hiếu Hoa."
Hai người kinh hồn, chưa ổn định lại, nhìn y nói không ra lời.
Đến lúc này Thích Trường Chinh hoàn toàn không còn chút nghi ngờ, tự trách bản thân mình lỗ mãng, thành khẩn hỏi: "Xin hỏi Hoàng phủ ở đâu?"
Hai người định thần trở lại, nổi giận lên mặt, mắt dán chặt vào y như muốn chửi cho một trận.
Thích Trường Chinh mau mắn nói: "Hai vị nhân huynh xin đừng giận, bữa cơm này ta mời khách, để mà bồi tội."
Mồm nói ra thì hay, nhưng trong lòng tự mình lại khẽ than thầm.
Hai người sắc mặt đã có chút hòa hoãn.
Một người trong bọn nói: "Cách Lân Phúc một ngã tư có tòa trạch viện rất lớn, trước cổng có hai con sư tử to bằng đá, rất dễ nhận ra."
Còn người kia sợ Thích Trường Chinh lại làm như lúc nãy, vội vàng đứng dậy kéo người này đi luôn.
Thích Trường Chinh lắc đầu cười khổ, đành phải trả tiền, đi ra khỏi điếm. Ở gần đấy mua một bộ áo dài văn sỹ để cho tiện việc, mang theo trên người.
Lúc này trên người y tiền còn lại chỉ đủ mua vài cái bánh bao, nghĩ thầm thật là không đến làm tiên sinh để tên tiểu bảo tử ấy tay đấm chân đá cũng không được, nếu đã vậy lừa gã họ Hoàng lấy một chút ngân lượng cũng không sai, còn có thể thuận tiện ẩn trốn. Tính kỹ, lại thấy nhất cử lưỡng tiện.
Lại lắc đầu cười khổ, thật khiến người ta chẳng biết nói thế nào rồi đi về hướng Hoàng phủ.
.*. .*. .*.
Bạch Phương Hoa mới vừa cố gắng rời khỏi, Phạm Lương Cực đã tiến lại ngay, sau khi ngồi xong hỏi: "Tại sao không hôn cô nàng?"
Hàn Bách đến ngồi ở bên cạnh y cười khổ: "Nàng nói, chưa từng cùng người nào hôn nhau, sợ không chịu được mị lực của ta, ngay cả vạn niên nhân sâm cũng thiếu chút nữa là không muốn lấy."
Phạm Lương Cực cười lạnh nói: "Người ta nói thế nào, ngươi lại có thể tin như thế sao?"
Hàn Bách chấn động hỏi: "Cái gì?"
Phạm Lương Cực hai mắt lóe sáng nói: "Nếu ngươi có thể dụ được thị lên giường, bảo đảm ngươi sẽ phát hiện kinh nghiệm trên giường của thị so với ngươi phong phú hơn gấp trăm lần."
Hàn Bách biến sắc nói: "Nhưng mọi người đều biết nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân."
Phạm Lương Cực thản nhiên mỉm cười nói: "Thị không bán thân là thế nào, điều ấy có nghĩa là thị không cùng nam nhân lên giường sao? Lão Phạm ta việc khác thì không giỏi, nhưng cái thuật nhìn người dám nói thiên hạ vô song. Yêu nữ giơ tay nhấc chân đều có tư thái dụ dỗ, nếu thị ta vẫn là xử nữ, ta dám lấy đầu ra đánh cá với ngươi một lần”.
Hàn Bách ngây người ra một chút, y tuyệt không phải là loại người ngu dốt. Nghĩ kỹ ứng xử của Bạch Phương Hoa, quả nhiên mọi hành động mang chút phong hoa, đặc biệt đề cập đến chuyện nam nữ thì chẳng những không hề e ngại lại còn rất tự nhiên, tuyệt không phải là cô gái chưa trải qua chuyện đời.
Phạm Lương Cực thần sắc ngưng trọng nói: "Nữ nhân này khả năng so với Doanh Tán Hoa còn khó đối phó hơn, khiến cho người ta đau đầu, chẳng biết thị có mưu đồ gì với bọn ta. Nhưng thủ đoạn thật phi thường lợi hại, đem tên hồ đồ ngươi quay như chong chóng, ngay cả Tần Mộng Dao suýt chút nữa cũng quên luôn. Thị rút cuộc là thần thánh phương nào?"
Nhất thời Hàn Bách cảm giác chua chát dâng trào. Tuy gã biết rõ điều Phạm Lương Cực nói vô cùng hợp lý, vẫn rất khó hoàn toàn rũ bỏ những ấn tượng tốt đối với Bạch Phương Hoa ở trong lòng y.
Phạm Lương Cực thấy y vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bực mình nói: "Ngươi thử nghĩ một chút xem. Lúc đầu thị tựa hồ cho ngươi hôn là chuyện nhỏ không đáng gì, vì sao lại đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ, nụ hôn trở thành quý như vàng. Thị biết rõ tên “Trực Hải“ để nhắc nhở ngươi, ngươi mới trả lời được cho Lăng Nghiêm, lại nhìn thấy ta ra hiệu muốn Tạ Đình Thạch thế ngươi giải vây, vì sao thị lại đột nhiên không chút hoài nghi, mà tin tưởng ngươi thực sự là Phác Văn Chánh từ Cao Lệ quốc đến. Hơn nữa lại cùng ngươi không đành lòng chia tay, muốn sống muốn chết, khiến cho ngươi thòm thèm. Xin dùng cái tiểu não tàn phế của ngươi mà suy nghĩ đi". Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách xoa tay cười khổ: "Phạm lão quỷ! Ta có bao giờ nói qua không tin ngươi, chỉ có điều đúng như ngươi mới nói, bị nàng làm cho mê đắm quên trời quên đất, đầu óc nhất thời không suy nghĩ được. Có thể cho ta chút ít thời gian không?"
Phạm Lương Cực thấy y có vẻ sẵn sàng nghe lời, gật đầu nói: "Sau khi thị đến kinh sư tất sẽ thử tìm ngươi lần nữa, bởi vì lừa người là rất dễ bị mắc nghiện, ngươi đến lúc đó tự thu xếp cho ổn thỏa đi. Phải rồi, vừa nãy ngươi với Dao muội đi đâu đấy?"
Hàn Bách lông măng dựng đứng, thất sắc kêu lên: "Dao muội!"
Phạm Lương Cực mặt không đổi sắc, nói: "Ta đã thành Phạm đại ca của Mộng Dao, đương nhiên có thể kêu là Dao muội". Tiếp theo có vẻ cáu giận, nói liền một tràng: "Lãng côn ngươi có thể chiếm tiện nghi trên thân thể nàng, Lão Phạm ta mỗi chiếm tiện nghi xưng hô của nàng cũng không thể sao? Tất không thể có chuyện bất công ấy."
Hàn Bách hít một hơi thật sâu, rồi hỏi: "Trước mặt nàng, ngươi đã kêu qua nàng như thế lần nào chưa?"
Phạm Lương Cực mặt ửng hồng, thản nhiên: "Vừa rồi ta ở hành lang trạm mặt nàng đang đi vào phòng Tả Thi. Ài! Không biết làm sao, sau khi bị nàng nhìn, ngay “Mộng Dao“ xưng hô bình thường đơn giản thế mà cũng không nói ra miệng được. Ni cô ấy ánh mắt thật là lợi hại, có lúc thật phải bội phục bản sự lãng côn nhà ngươi."
Hàn Bách bật cười to, lại chợt nghĩ đến Doanh Tán Hoa, vội kể hết cho Phạm Lương Cực nghe.
Phạm Lương Cực sau khi nghe xong, trợn mắt nhìn y.
Hàn Bách cảm thấy không được thoải mái, nhấc tay để lên cái ghế trước mặt y, lúng túng nói: "Lần này ta lại làm sai chuyện gì?"
Phạm Lương Cực đưa tay ra đặt lên vai Hàn Bách, ngữ khí tự nhiên ôn hòa nói: "Thảo nào ta có thể cùng tên tiểu tử ngươi lẫn lộn lâu như vây, bởi vì lãng côn ngươi xác thực có tài đối phó nữ nhân. Ngươi không biết ta đã từng theo chân Doanh Tán Hoa bao nhiêu tháng. Nhìn thấy, chỉ có nam nhân công tử bị nàng lôi kéo, sắp xếp bày bố thần hồn điên đảo, bao nhiêu bí mật đều thổ lộ cho nàng biết hết. Chỉ ngoại trừ gặp lãng côn ngươi thì mới kết thúc, chịu rơi xuống hạ phong, kế hoạch của bọn ta cũng thuận tiện chiếm được thế thượng phong. Bất quá loại nữ nhân như thế cực kỳ háo thắng, nhất định sẽ có thủ đoạn lợi hại phản kích. Còn một điểm, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng ngộ nhận nàng yêu thương ngươi. Bởi vì nếu ngươi nhìn thấy qua nàng đối với nam nhân trở mặt vô tình, bảo đảm ngươi sẽ minh bạch, không cho ta là ăn nói càn rỡ."
Hàn Bách đã bị Bạch Phương Hoa trào lộng làm cho mất hết tự tin, gật đầu nói: "Ài! Ta hiểu rồi." Ôm lấy bờ vai Phạm Lương Cực giọng tinh quái: "Lão quỷ, ngươi lần sau nói chuyện có thể đơn giản một chút, không cần phải giống như dặn dò trước khi chết, chỉ cần còn một hơi thở là nói mãi không ngừng sao?"
Phạm Lương Cực đẩy y một cái bật ra, bước ra khỏi phòng nói: "Ta chỉ là tốt cho ngươi, mới nói thêm vài câu, thật không biết lòng tốt của người khác."
Hàn Bách ôm bụng nhịn cười, đuổi theo phía sau y nói: "Cái này người ta kêu là nói chuyện như đại tiện không kìm chế được, bởi vì phải chịu đựng từ trước đã khổ lắm rồi. Ha ha! Ngươi thật làm việc đến nơi đến chốn đấy."
Hai người ra đến hành lang.
Lúc này thuyền quan vừa mới khó khăn rời khỏi bờ.
Trần Lệnh Phương nghe được tiếng hai người, mở cửa thò đầu ra hỏi: "Thị vệ trưởng đại nhân, có muốn lại đây đánh ván cờ không?"
Phạm Lương Cực do dự một lát, lắc đầu nói: "Không! Ta mà chơi cờ thì phải hút thuốc mới yên tĩnh tỉnh táo, hiện tại thuốc Thiên Hương chỉ còn dư lại vài điếu, hút hết rồi từ nay về sau làm sao qua ngày đây."
Trần Lệnh Phương cười hỏi: "Ngươi có nghe qua “Túy yên” chưa?"
Phạm Lương Cực động dung nói: “Có phải loại túy thảo của Đại Biệt Sơn?” (dãy núi ở ranh giới ba tỉnh Hồ Bắc, An Huy và Hà Nam)
Trần Lệnh Phương gật đầu nói: "Chính là loại cây ấy, niệm tình người có ân cứu mạng ta, cho nên ta đặc biệt sắp đặt đáp lễ lại cho quỷ khói ngươi đây ba cân chống nghiện."
Phạm Lương Cực hoan hô, tiến vào trong phòng.
Trần Lệnh Phương hướng sang Hàn Bách nói: "Chuyên sứ đại nhân, ba vị phu nhân của người đã xuống hầm thuyền để nấu rượu, ta nói cho người biết, không thể đến quấy nhiễu bọn họ, nếu không họ sẽ lại gặp Lãng đại hiệp cáo trạng, nói người làm trở ngại bọn họ nấu rượu."
"Bình!"
Cửa đóng lại, còn lại một mình Hàn Bách đứng cô độc tại nơi hành lang.
Hàn Bách thở dài.
Lãng Phiên Vân muốn bế quan ba ngày. Trần Phạm hai người thì đang chơi cờ rồi. Ba nàng hiển nhiên tức khí còn chưa hết, không chuẩn cho mình tìm bọn nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác đến trước cửa phòng Tần Mộng Dao đang tĩnh tu.
Nghĩ tới Tần Mộng Dao đang ở bên cạnh chỉ cách một bức tường, huyết dịch trong người gã tức thì luân chuyển nhanh hơn.
Vào trong xem qua nàng một cái cũng có thể mà.
Đưa tay nắm lấy vòng tay cửa, nhẹ nhàng xoay tròn, cửa phòng lại không chốt then, theo tay đẩy từ từ mở ra.
Ngược lại thiếu chút dọa khiếp Hàn Bách.
Bản thân y cũng cho là nhất định Tần Mộng Dao sẽ chốt then cửa lại. Thế thì y chỉ còn cách quay trở lại phòng mình, coi xem làm thế nào để giết thời gian. Nào ngờ cửa phòng lại mở ra dễ dàng vậy.
Lúc này hoàn toàn không nhịn nổi nữa, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa lò dò tiến vào.
Trên giường, màn được buông xuống, ẩn hiện thân hình Tần Mộng Dao đang ngồi tọa.
Hàn Bách quan hoài lo lắng, dè dặt tiến lại gần, mở màn lên nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn vào, Hàn Bách tâm thần chấn động, thiếu chút nữa thì quỵ xuống, phải cảm tạ ông trời để mắt được nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ này.
Tần Mộng Dao đã cởi bỏ ngoại y, trên người chỉ còn mỗi bộ nội y đơn giản bó khít lấy thân thể mĩ miều tuy vẫn chưa hoàn toàn lộ ra những bộ phận như cánh tay, vẫn cảm thấy mềm mại quyến rũ kinh tâm động phách như bức tranh phong cảnh thiên địa tinh tú, khiến cho bất luận ai nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm ngơ ngẩn.
Nội y không có cổ áo, vạt áo trước ngực mở ra, cái cổ thanh tú, trắng như tuyết, cùng bộ phận đặc biệt đầy đặn, mơn mởn và trơn tru đang ưỡn lên, hiện ra hoàn toàn dưới mắt Hàn Bách.
Nhưng Hàn Bách lúc này chẳng có một chút ý tà niệm nào.
Tần Mộng Dao hai mắt nhắm nghiền bảo tướng trang nghiêm, trên gương mặt xinh đẹp thấp thoáng ẩn hiện hào quang thần thánh, tiến nhập thiện cảnh đạo giới chí tĩnh chí cực, không có nửa phần khí chất trần tục.
Ngay Hàn Bách là người trong thân có Ma chủng cũng không hề nghĩ tới tà tâm.
Y chỉ cảm thấy một loại cảm giác đẹp đẽ khó mà hình dung, mọi phiền muộn từ những việc trước đó nhất thời như không tồn tại. Kết cuộc nhịn không nổi hạ mình xuống, hai tay để trên cạnh giường, đầu thò vào bên trong màn, ngước nhìn Tần Mộng Dao thánh khiết như Quan âm đại sỹ.
Nhất thời cảm động không thể giải thích, nhiệt lệ từ trong mắt y tự nhiên rơi xuống.
Cũng không biết quỳ đã bao lâu.
Lông mi Tần Mộng Dao bất chợt hơi lay động, sau đó mở mắt ra, xạ xuất ánh mắt sáng trong, chăm chú nhìn lệ vương trên mặt Hàn Bách.
Hàn Bách từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị như vậy, không làm chủ được tâm tình của mình, một chốc sau vẫn chưa hồi phục trở lại, đôi môi mấp máy nửa câu cũng nói không ra miệng.
Trên mặt Tần Mộng Dao hiện ra vẻ vừa thương vừa yêu, cúi người về đằng trước, đưa ngọc thủ mềm mại trắng như tuyết không thuộc phàm trần ra. ngón tay nhè nhẹ xoa lên những giọt lệ còn đọng lại trên mặt Hàn Bách, thâm tình từ từ hỏi: "Hàn Bách, vì sao lại rơi lệ?"
Không có một chút trách cứ Hàn Bách tự tiện tiến vào tĩnh thất, lỗ mãng nhìn thấy hết toàn thân nội y của nàng.
Hàn Bách linh đài trong sáng như gương, một chút tà niệm cũng không có. Phủ đầu ra phía trước, dựa vào bắp chân thoang thoảng hương thơm say người đang ngồi tọa của nàng, ngập ngừng nói: "Mộng Dao, ta không xứng với nàng."
Tần Mộng Dao cười khúc khích nói: "Đứa trẻ đần độn!"
Hàn Bách chấn động ngẩng lên hỏi: "Nàng kêu ta là gì?"
Tần Mộng Dao thản nhiên cười, ngó y nói: "Nghe không được thì đừng hỏi, chưa hôn Bạch cô nương à?"
Hàn Bách sắc mặt thoáng vẻ tủi hổ, lắc đầu nói: "Ta thiếu chút nữa bị nàng ta lừa gạt."
Tần Mộng Dao lại cười nói: "Thật ra nàng ta sợ hôn chàng rồi, nàng sẽ không thể tự kìm chế tình cảm yêu thương chàng. Bởi vì nàng chỉ lừa ngươi, lừa đến rất khổ sở"
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Sao nàng cũng biết được nàng ta lừa ta?"
Những lời này y hỏi rất có đạo lý, vì Phạm Lương Cực có thể nhìn ra Bạch Phương Hoa lừa y, là căn cứ vào những hành động trước sau mà luận, mà Mộng Dao đối vớí sự việc lúc đó của Bạch Phương Hoa và y một chút cũng không biết, thậm chí còn chưa nhìn qua mặt nàng ta, bằng vào cái gì mà biết được nàng ta lừa y?
Tần Mộng Dao điềm nhiên nói: "Trong lúc chàng tiến vào phòng, thì huyết mạch trong thân thể nàng ta đồng thời thu hẹp lại, tim đập dồn dập máu lưu chuyển nhanh hơn. Mà khi nào nàng ta nói lời không đúng với tâm, bài tiết ở trong nội thể tức đại tăng, hiển thị nàng ta tịnh không thể bình tĩnh tâm tình để đối phó chàng."
Hàn Bách nghe được ngẩn người, tự thấy mình không bao giờ có khả năng như thế. Nằm mộng cũng không tưởng được Tần Mộng Dao lại có thể dùng một loại tâm pháp như vậy nắm được rõ chuyển biến trong lòng một người khác, thế này thì thật hết cách giấu diếm.
Tần Mộng Dao buồn buồn thở dài nói: "Ngược lại chàng phải lưu tâm Doanh cô nương ấy. Nàng ta tâm chí kiên định không thể so bì, đối với chàng tuy hiếu kỳ, nhưng ý niệm tranh thắng lại đè bẹp tất cả, sẽ không khuất phục chàng dễ dàng đâu." Đột nhiên dẩu miệng ra cười nói: "Chàng quỳ trước giường ta làm gì đấy? Ngồi lên đây đi."
Hàn Bách do dự một chốc, mới lo lắng cẩn thận từng ly từng tí bò lên trên giường, ngồi tọa bàn đối diện trước mặt Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao thấy y không mượn cớ tiếp xúc thân thể nàng, cảm thấy rất thỏa mãn, thân thể mềm mại di chuyển lại ngồi giáp mặt với y, gật đầu tán thưởng: "Đây mới là đứa trẻ ngoan, ta cũng muốn cùng chàng nói chuyện đàng hoàng."
Bị Tần Mộng Dao ngọt ngào xưng "đứa trẻ ngoan", tinh thần Hàn Bách thư thái trở lại, lấy mũi hết sức hít một hơi thật sâu, rồi thở dài nói: "Mộng Dao thật thơm!"
Tần Mộng Dao thấy y bắt đầu giở lại thái độ lưu manh, không biết tại sao trong lòng không có một chút ý niệm tức giận, lúc này cùng y một chỗ, nàng có cảm giác hưởng thụ, thanh tịnh, thoải mái đến mức quên hết ưu tư lo lắng. Cúi người về phía trước, Tần Mộng Dao ôn nhu hỏi: "Đã không hôn được Bạch cô nương, có cần Mộng Dao để chàng đi tìm ba vị tỷ tỷ lại, bồi thường tổn thất cho chàng không?"
Hàn Bách chấn động toàn thân, trợn mắt ngó Tần Mộng Dao không tin tưởng, giọng run run hỏi: "Câu này nàng nói phải thật không?"
Tần Mộng Dao tiêu sái, nhún nhún vai, tùy tiện nói: "Ngược lại ta thật không thông, vì sao ta không thể nói ra những lời như vậy?"
Hàn Bách bị dung nhan tuyệt thế của nàng quyến rũ, ấp úng hồi lâu không nói ra lời, nghĩ ngợi một lúc mới nói được: "Sao không tự thân nàng bồi thường cho ta?"
Tần Mộng Dao biết tiểu tử này ma tính bắt đầu khởi phát, ngọc dung lạnh lùng nói: "Ta để cho chàng quấy nhiễu thanh tĩnh thì ai sẽ bồi thường cho ta đây?"
Hàn Bách mất hứng nói: "Là ta không đúng, ta đi nhé?"
Nói xong ánh mắt thê lương chăm chú nhìn Tần Mộng Dao, ngay một chút động tác li khai cũng không có.
Tần Mộng Dao thở dài nói: "Mộng Dao biết trước kêu chàng lên trên giường, thì rất khó đuổi chàng xuống dưới. Ở lại đi, vì chàng đối với thương thế của ta không phải là không có lợi ích."
Hàn Bách rất vui, ma tính đại phát, hai mắt phát xạ tinh quang, do dự dò xét trên dưới Tần Mộng Dao, rồi mới đưa tay nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, nâng nhẹ lên âu yếm, nói: "Có thể tự động nới lỏng y phục ra không? Coi lại Mộng Dao có đến một ngàn lẻ một món đồ ở trên người."
Tần Mộng Dao khuôn mặt ửng hồng, cả giận nói: "Hãy nói thật cho ta biết, chàng vừa nãy tụ công lực lên đôi mắt, có phải muốn nhìn thấy hết thân thể của ta không?"
Hàn Bách lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ mình cực kỳ vô lễ, dám cố tình nhìn trọn tiên thể động nhân chi cực bên trong y phục của tiên tử trên trời do linh khí vũ trụ tụ tập mà thành ấy, thật rất rất không nên, ấp úng nói: "Mộng Dao, xin lỗi! Tục nhãn của Hàn Bách đã mạo phạm nàng."
Tần Mộng Dao thấy y thản nhiên công nhận, gương mặt xinh đẹp ửng hồng đến tận mang tai, cúi đầu xuống, nhẹ nhẹ nói: "Hàn Bách! Mộng Dao hận chàng muốn chết."
Tuy lời nói như thế, nhưng không có một chút ý muốn rút ngọc thủ của nàng đang để trong tay ở trên đùi Hàn Bách trở về.
Hàn Bách cảm nhận thấy nàng không thật sự có nộ ý, tâm tình lại trỗi dậy, từ từ đưa bàn tay qua, vuốt nhẹ lên khuôn mặt đang ửng hồng, ôn nhu nói: "Để chúng ta dùng phương pháp tốt nhất bồi thường lẫn nhau nhé?"
Tần Mộng Dao nói: "Nếu chàng còn hôn ta như thế, sau này ta sẽ vài ngày không ngó ngàng đến chàng nữa."
Hàn Bách nghe dọa liền vội vàng ngồi thẳng người lên.
Tần Mộng Dao thừa cơ rút tay trở về, nhìn thấy y giống như người tử tù đang đợi phán quyết, không nhẫn tâm, buồn buồn nói: "Hàn Bách à! Ngàn vạn lần chớ có quên đây là ở trên một chiếc giường, y phục của ta đã đơn bạc, ta với chàng lại không phải nam nữ chẳng có tình ý với nhau. Thân thiết như vậy thật khó tránh được dẫn đến lộn xộn, nhưng hiện tại vẫn chưa đúng thời gian thích hợp". Lại cúi đầu e thẹn nói tiếp: "Hôn cũng hôn rồi, thân thể cũng đã nhìn qua rồi, còn chưa thỏa mãn sao? Chàng còn lo gì nữa."
Hàn Bách mừng rỡ: "Yên tâm đi! Chỉ cần ta biết được chưa đúng thời gian, cho dù Mộng Dao không khống chế được bản thân mình, ta cũng bảo đảm có thể ghìm cương ngựa, trước vực sâu, dù cho có hôn nhau một cái cũng tuyệt không có vấn đề."
Kiếm tâm trong sáng cái gì của Tần Mộng Dao toàn bị tên tiểu tử giảo hoạt đây làm rối loạn, giận quá nói: "Ở đây ai cũng tự mình khống chế không nổi. Ta chỉ là sợ chàng lại sính cường, lúc đấy ta sẽ vì tuân thủ lời hứa của mình mà rời xa chàng."
Hàn Bách mặt dày nói: "Chùng ta đã là nam nữ hữu tình, đều có năng