Tín Châu phủ nằm về phía bắc Động Đình hồ bên cạnh Trường Giang. Trong một ngôi nhà, Phương Dạ Vũ, Lý Xích My, Do Xi Địch, Cường Vọng Sanh, Liễu Diêu Chi, năm người cùng một mỹ nữ y phục hoa lệ ngồi quanh một cái bàn tại giữa sảnh đường ăn cỗ ổ yến. Mỹ nữ này không ngừng bật lên những tràng cười dài êm ái, lông mày như mùa xuân trên núi, ánh mắt long lanh như nước hồ thu, phong thái yểu điệu, đáng tiếc trên gương mặt ngọc thiếu chút huyết sắc, thành ra có chút xanh xao, nhưng lại làm cho nàng có riêng một phong thái hư nhược xinh đẹp, tạo thành mị lực dị thường.
Sáu người yên lặng ăn ổ yến. Trước tiên Phương Dạ Vũ hướng sang mỹ nữ cười ôn nhu, mỹ nữ cũng mỉm cười tương báo. Mặt ngọc hơi ửng ráng hồng làm gương mặt nhợt nhạt của nàng đặc biệt câu hồn động phách.
Phương Dạ Vũ nhìn thấy ngây người ngẩn ngơ, rồi thu nhiếp tinh thần hỏi: “Cường lão! Thương thế của người thế nào rồi?”
Cường Vọng Sanh bình hòa nói: “Nhiều lắm ba ngày, ta hoàn toàn khôi phục trở lại.”
Do Xi Địch than: “Những ngày không có ngươi thật khó khăn, bây giờ tốt hơn rồi”. Mọi người đều xuất hiện vẻ vui mừng, hai người này hợp tác đã quen rồi, khi liên thủ uy lực bội tăng. Ngay Phạm Lương Cực cũng để bọn họ đánh cho phải trốn vào rừng, mới biết hai người này cùng một chỗ lợi hại hơn nhiều. Đêm đó, lúc vây công Thích Trường Chinh, nếu có y, bảo đảm Thích Trường Chinh sẽ không thoát được.
Phương Dạ Vũ chuyển hướng về Liễu Diêu Chi hỏi: “Độc thương của Mông Đại có khởi sắc không?”
Liễu Diêu Chi ảm đạm đáp: “Tình huống của y càng ngày càng tệ. Ài! Chúng ta xác thực đánh giá thấp Liệt Chấn Bắc, độc do hắn điều chế ra sợ thiên hạ không người có thể giải nổi”.
Lý Xích My nói: “Hắn tuy là địch nhân của chúng ta, hiện tại đã chết rồi. Nhưng ta đối với đảm sắc, tài trí và võ công của hắn vô cùng bội phục”.
Liễu Diêu Chi nói tiếp: ”Điêu Hạng sợ cũng sẽ nguy trong sớm tối, Hiện nay Vạn Hồng Cúc suất lĩnh môn nhân đi đến kinh sư. Hy vọng có thể cầu Quỷ Vương Hư Nhược Vô niệm giao tình trước kia, ra tay liệu trị cho Điêu Hạng. Nhìn lại nàng trải qua một kiếp phong ba, làm cho tâm nguội ý lạnh, không còn ý cùng người giang hồ tranh hùng. Hơn nữa anh ngươi lại bại dưới kiếm Lãng Phiên Vân, sợ rằng Mị Ảnh Kiếm phái từ đây không chấn hưng được”.
Lý Xích My lắc đầu nói: “Diêu Chi mắt ngươi nhìn nhầm rồi. Tên tiểu tử kêu là Điêu Tích Tình có thể đỡ được một kiếm của Lãng Phiên Vân, công lực đã đạt cảnh giới cao thủ đệ nhất lưu. Hiện tại thân thể đã khang phục, lại cam tâm tiềm phục không ra, người này rút cuộc sẽ thành địch nhân đáng sợ nhất của Song Tu Phủ”.
Phương Dạ Vũ vươn người một cái, mỉm cười nói: “Tóm lại trên chiến trường phải có người thương vong. Có người nào mà lại không chết, chỉ cần có thể được chết oanh oanh liệt liệt là không uổng công sống một kiếp.”
Cường Vọng Sanh xuất hiện vẻ hưng phấn, nói: “Cuộc sống hàng ngày chui đầu một góc khiến người rất khó chịu, hy vọng rất mau có thể được hoạt động cho thoải mái gân cốt.”
Thiếu nữ ấy chỉ mỉm cười ngồi nghe, cho người ta cảm thấy nàng là một thính giả rất chăm chú.
Phương Dạ Vũ cười nhẹ nhàng nói: “Lần này tuy giết không được Lãng Phiên Vân, nhưng đổi được một mạng Liệt Chấn Bắc, gồm cả..., ài!” Trong mắt thoáng qua thống khổ sâu sắc, than: “Sợ rằng số mệnh Tần Mộng Dao cũng không quá trăm ngày, đả kích đối với võ lâm Trung Nguyên thật trầm trọng phi thường.”
Mọi người đều biết y có tình ý đối với Tần Mộng Dao, im lặng không nói.
Phương Dạ Vũ chuyển hướng qua cung trang mỹ nữ hỏi: “Chân phu nhân sẽ không vì Dạ Vũ không thể vong tình mà trong lòng không được thoải mái chứ?” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chân phu nhân sau khi chăm chú nhìn y, nói: “Nếu tiểu Ma Sư có thể vong tình, Thiếp thân mới cảm thấy không vui.”
Trong mắt Phương Dạ Vũ ánh lên cảm kích, sau đó đưa tay qua nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc đối phương, rồi thả ra, nói với mọi người: “Hiện nay trên giang hồ phân thành hai chiến trường. Một tại kinh sư, còn một chiến trường khác là tại Động Đình hồ do chúng ta phụ trách. Tình thế tuy nói phân chia minh bạch rõ ràng nhưng sự thật trong đó lại rối loạn và phức tạp. Không biết các quý vị có cách nhìn thế nào?”
Mọi người đều hướng về Lý Xích My, biểu hiện ngoại trừ Phương Dạ Vũ, y chính là người cầm đầu. Lý Xích My thoải mái an nhàn dựa vào ghế, than: “Hiện tại ta chỉ mong bên sườn mọc ra đôi cánh, bay tới đại bản doanh của Chu Nguyên Chương, tham dự cuộc tụ hội lớn nhất trong lịch sử võ lâm, nếm thử mùi vị long tranh hổ đấu, cùng với Nhược Vô hoàn thành cuộc chiến bất phân thắng bại của bọn ta. Để xem Thiên Mị Ngưng Âm của ta lợi hại hay là Quỷ Tà Hồn của hắn thắng”.
Mọi người đều tỏ vẻ hưởng ứng. Liễu Chi gật đầu nói: “Không biết có phải ông trời cũng giúp ta, Ưng đao vừa vặn lúc này xuất hiện, còn để Dương Phụng mang đến kinh sư, làm cho hắc bạch lưỡng đạo tứ phân ngũ liệt. Ngay cả Bát phái liên minh cũng vì thế mang lòng nghi ngờ lẫn nhau, trong nội bộ một phái cũng không thể đoàn kết, đối với chúng ta thật sự rất có lợi.”
Do Xi Địch nhíu mày nói: “Niên lão sư cùng Pháp vương lão nhân gia người đều đi đến kinh sư. Con đao ấy rút cuộc sẽ rơi vào tay ai, có lẽ Kinh Sư Thần Toán Tử cũng tính không ra kết quả.”
Chân phu nhân hơi nhíu lông mày, nói: “Có một chuyện thiếp thân không rõ, Dương Phụng đã được Ưng đao, vì sao không trốn ra biên ngoại, trái lại tự đưa mình vào lưới.”
Cường Vọng Sanh cung kính nói: “Phu nhân vừa đến Trung Nguyên, thảo nào không hiểu rõ ràng tình huống ở đây.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Là vì mọi người đều đoán Dương Phụng sẽ trốn ra khỏi Trung Nguyên, bởi vậy tất cả mọi bố trí đều dựa vào điểm đó, cho nên mới bắt buộc Dương Phụng không thể không trốn đến kinh sư. Y có khổ chỉ tự mình biết. Khách khách…”
Những người bên cạnh không khỏi cười mỉm. Phương Dạ Vũ đột nhiên lại mở đề tài mới, nói: “Mới nhận được tin tức sư huynh đưa đến, nói sứ tiết đoàn từ Cao Lệ đến không có vấn đề. Nhưng ta vẫn cảm thấy bọn họ có chút không ổn, trừ phi ta tự mình nhìn qua bọn họ, nếu không luôn cảm giác bọn họ là Hàn Bách và Phạm Lương Cực.”
Nghe được tên Hàn Bách, đôi mắt phượng của Chân phu nhân đột nhiên sáng lên.
Lý Xích Mi mắt lóe sáng chăm chú nhìn nàng, nói: “Tựa hồ phu nhân đối với gã Hàn Bách kia rất có hứng thú?”
Chân phu nhân mỉm cười nói: “Có nữ nhân nào có thể đối với nam tử mà Tần Mộng Dao chung tình không cảm thấy động lòng, có cơ hội ta nhất định phải gặp y.”
Trong mắt Phương Dạ Vũ vẻ thống khổ thoáng qua, cảm thấy ẩn ý bên trong là phản kích của Chân phu nhân đối với việc y yêu thích Tần Mộng Dao, cười khổ không nói.
Liễu Diêu Chi nhớ tới cái gương Hoa Giải Ngữ ở trước mặt, khuyên: “Tên tiểu tử ấy quả thực có ma lực nhiếp nhân gần giống như Bàng lão, khiến mọi người thật khó không chào đón y, phu nhân cẩn thận nghịch lửa cháy tay.”
Lý Xích My và Phương Dạ Vũ trong lòng sớm kêu, Liễu Diêu Chi nói như thế trái lại càng làm cho Chân phu nhân trong lòng nổi lên tò mò và hiếu thắng đối với Hàn Bách, càng khiến nàng khát khao gặp mặt đối phương.
Chân phu nhân trong lòng quả có chút rạo rực rung động, bất quá lại biết tuyệt không thể trước mặt mọi người hiển lộ ra ngoài, lạnh nhạt cười nói: “Chính sự khẩn yếu, thiếp thân chưa có nhàn rỗi đi tìm y. Trừ phi tiểu Ma Sư ra lệnh cho ta đi đối phó y!”
Lý Phương hai người thấy nàng nói thế, mới nới lỏng tâm tình lại xuống.
Do Xi Địch có chút khổ não nói: “Chúng ta biết rõ, Lãng Phiên Vân muốn đến kinh sư, tại sao không nắm rõ được hành tung của y?”
Lý Xích My bật cười nói: “Ngươi thực sự quá lo lắng, nếu có thể nắm được hành tung của y, Lãng Phiên Vân còn phải giả trang sao. Ngược lại, Hàn Bách vẫn thiếu hỏa hầu, nên mới có Phạm Lương Cực tương trợ y, theo đó cũng xuất hiện tử huyệt. Cho nên ta rất đồng ý lời nói thiếu chủ, Phác Văn Chánh kia có tới bảy phần là y giả mạo, chỉ là làm thế nào mà với tài trí và nhãn lực của đại công tử lại không nhìn ra sự giả mạo của y, thật khiến cho người ta thắc mắc.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phương Dạ Vũ nói: “Giả như chúng ta có thể khám phá ra thân phận bọn họ, lại nắm lấy để lợi dụng, có thể khiến nổi lên những cơn sóng lớn, lôi kéo theo rất nhiều đại quan đương triều, thậm trí Yến Vương Chu Lệ cũng khó tránh tai họa, khiến cho nội bộ Minh thất tứ phân ngũ liệt. Nhìn lại vấn đề này, tên tiểu tử Hàn Bách trái lại giúp cho chúng ta một việc lớn. Sự thật sư huynh không phải hoàn toàn không nghi ngờ, cho nên khuyên ta cho người lên kinh một chuyến, coi xem bọn họ rút cuộc là thần thánh phương nào.”
Lý Xích My nói: “Ai là nhân tuyển thích hợp?”
Hai mắt sớm đã hướng sang Chân phu nhân. Chân phu nhân ngọc dung điềm tĩnh, một chút cũng không lộ ra khát vọng trong nội tâm. Thật sự nàng có chút tò mò đối với Hàn Bách, nàng nghĩ không thấu, nam tử này sao có thể có sức hấp dẫn hơn Phương Dạ Vũ, lại có thể chạy thoát khỏi tay Lý Xích My, rút cuộc là loại người gì đây? Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phương Dạ Vũ nói: “Ta nghĩ tự mình bí mật lên kinh, Lý lão sư đi theo giúp ta một chuyến.”
Chân phu nhân trong lòng mừng thầm, Phương Dạ Vũ đã sớm coi nàng là người của y, tự nhiên sẽ đưa nàng đi cùng.
Nào ngờ Phương Dạ Vũ nói: “Ở đây, việc đối phó với Nộ Giao Bang do phu nhân chủ trì đại cuộc. Có ba vị lão sư, thêm phu nhân và đám cao thủ bên dưới, lại có Ưng Phi trợ trận, Nộ Giao Bang và Thích Trường Chinh còn không phải là vật ở trong túi sao.”
Trong lòng Chân phu nhân cảm thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt lại không có chút biểu hiện, nói: “Không biết Nộ Giao Bang dùng thủ pháp gì, toàn bang biến mất vô hình. Điều đó có thể nhìn ra con người Vũ Thời này cực khó đối phó, bởi vì nếu không phải mưu tính sâu xa, sớm có bố trí, tuyệt không thể đột nhiên ẩn nấp được kỹ càng. Cho nên trách nhiệm đối phó với Nộ Giao Bang, thiếp thân thật không dám nắm chắc.”
Lý Phương hai người đều biết nàng tài trí võ công đều cực kỳ cao minh. Nói như thế chỉ là bất mãn Phương Dạ Vũ không đem nàng đi cùng đến kinh sư.
Sau khi hai người dùng ánh mắt trao đổi, Phương Dạ Vũ nhẹ nhàng nói: “Dạ Vũ nào muốn phân ly với phu nhân, chỉ là việc tiêu diệt Nộ Giao Bang khẩn yếu, quan trọng, không thể không nhờ tài trí, võ công và hảo thủ như mây dưới tay phu nhân trợ giúp. Sự tình ở kinh sư một khi rõ ràng, Dạ Vũ lập tức quay trở lại bồi tiếp nàng.”
Chân phu nhân thấp giọng nói: “Tiểu Ma Sư có phải muốn đi gặp mặt Tần tiểu thư kia một lần cuối cùng không?”
Phương Dạ Vũ lấy làm ngạc nhiên, cảm thấy bất an vì đã để cho đối phương nhìn thấu tâm sự của mình.
Mọi người đều cảm nhận được không khí nặng nề, nhưng lại chẳng biết nói vào như thế nào.
Lý Xích My thầm thở dài trong lòng, lên tiếng: “Chính sự khẩn yếu, nhi nữ tư tình chỉ tốt nhất để sang một bên. Nếu không có sự đồng ý của thiếu chủ, chúng ta cũng không dám phát động công kích đối với Tần Mộng Dao, phu nhân qua đó có thể hiểu được tâm ý của thiếu chủ."
Chân phu nhân mỉm cười khóe miệng tràn đấy lôi cuốn, hướng về Phương Dạ Vũ nói: “Tiểu Ma Sư xin thứ cho thiếp thân không áp chế được ý đố kỵ. Việc Nộ Giao bang có thể yên tâm giao cho thiếp thân.” Dừng lại một chút kiêu ngạo nói: “Hiện tại Thích Trường Chinh đã thành mấu chốt của cuộc đấu tranh, Nộ Giao Bang sẽ bị bức hiện thân ra cứu giúp y, cho dù bọn họ có thể chặn được Đồ Giao tiểu tổ của Triển Vũ Vương, cũng tránh không thoát sự vây giáp của ta và Ưng Phi cùng ba vị lão sư liên thủ. Xin tiểu Ma Sư yên tâm.”
Mọi người được nàng đáp ứng, đều tỏ ra thần sắc hân hoan, theo đấy cũng có thể thấy bọn y đối với nàng tin tưởng như thế nào.
Trong lòng Chân phu nhân lại suy nghĩ “ta nhất định sẽ tạo cơ hội gặp gỡ Hàn Bách, coi tiểu tử ấy có năng lực gì mà đoạt được trái tim của Tần Mộng Dao và Hoa giải Ngữ, chẳng lẽ y có thể khiến mình yêu thương y”, bởi vì nàng có lòng tin bản thân chưa từng toàn tâm toàn ý yêu thương bất luận kẻ nào, bao gồm cả Phương Dạ Vũ trong đó.
.*. .*. .*.
Thích Trường Chinh đến trước Hoàng phủ hào hoa to lớn. Phủi qua phủi lại bụi đường bám trên bộ quần áo cũ, chỉnh lại cái mũ văn sĩ ở trên đầu, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi y dùng hết khả năng ra vẻ tư thái văn nhã bước lên bậc thang cửa đi vào. Hai tên tráng đinh giữ cửa ngăn y lại. Thích Trường Chinh vốn định cúi người thi lễ, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của gia đinh giữ cửa Hoàng phủ, ngạo khí nổi lên, ngang nghiên nói: “Thanh Viễn huyện cử nhân Hàn Tinh, đến ứng tuyển làm giáo tịch của quý công tử.”
Hai tên gia đinh ngây người ngẩn ngơ, trong mắt bắn ra vẻ đồng tình, trên dưới nhìn y dò xét một lát, nhìn thấy y thân thể tráng kiệt, lại thấy y đeo đại đao ở sau lưng, nghĩ cũng có thể chịu đòn được vài ngày, một người trong đó nói: “Trước hết ngươi hãy ngồi lại đây, bọn ta đi thông báo cho lão gia.”
Thích Trường Chinh nghênh ngang bước vào trong nội phủ, đợi sau nửa ngày, một nhân vật hình dạng giống quản gia tiến lại, sau khi tùy tiện tra hỏi học lực của y, mới kéo y đi vào trong. Thích Trường Chinh thầm nghĩ Hoàng Hiếu Hoa ấy thật là cầu tài như khát nước, mình mới có thể gặp được y dễ dàng như vậy.
Gã quản gia ấy dẫn Thích Trường Chinh đi xuyên qua chính sảnh ra đằng sau tiến đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa nhẹ nhẹ nói: “Lão gia! Hàn cử nhân đến rồi.”
Thích Trường Chinh dâng lên mùi vị chua chát, tự mình thuận miệng mà nói ra danh tính là Hàn, biểu hiện trong lòng đối với Hàn Tuệ Chỉ mỹ lệ ôn nhu vẫn chưa có thể vong tình, chẳng biết người ngọc gần đây như thế nào?
Từ trong phòng truyền ra thanh âm trầm: “Mau mời cử nhân lão sư tiến vào!”
Thích Trường Chinh nghe ra trong giọng nói đối phương mang ý vui vẻ, vội vàng thu nhiếp tinh thần, theo quản gia ấy tiến vào.
Sau khi vào phòng quét mắt một vòng, lập tức đầu óc ngây dại, chút nữa quay đầu bỏ đi. Nguyên là trong phòng bầy đầy sách và tranh, cất giữ vô số kinh sử thi thơ. Y tự biết cân lượng có hạn, vừa thấy gia thế đối phương bão học chi sĩ, chỉ cần tùy tiện tra hỏi vài câu, tức làm cho mình chẳng thể trả lời, làm sao mà không kinh hồn thất sắc.
Lúc ấy một vật hình tròn từ cái ghế đằng sau giá sách lớn đứng dậy, “lăn” đến trước mặt y, nguyên lai là một đại thương gia vừa thấp, vừa béo và đầy vẻ thô tục. Nhìn lại đúng Hoàng Hiếu Hoa ấy rồi.
Coi thân thủ y nhanh nhẹn, theo đó từng tập qua vài năm quyền cước, bất quá lại chưa phải là cao thủ. Hoàng Hiếu Hoa đi qua quản gia, đi quanh Thích Trường Chinh vài vòng, nói: “Hàn cử nhân! Nhìn người thân mang trường đao, đương nhiên là tập qua võ công, không biết là đệ tử gia phái nào?”
Thích Trường Chinh nổi lên cảm giác cực kỳ hoang đường, sao có việc quái lạ dự tuyển lão sư lại bị truy hỏi võ công trước, thuận mồm hàm hồ nói: “Thật ra tiểu sinh là Thiết Bố Sam gia truyền tuyệt học, nếu không cũng không dám đến đây ứng tuyển”.
Thân hình béo phì của Hoàng Hiếu Hoa bất chợt lại xuất hiện trước mặt, mừng rỡ nói: “Công phu chịu đòn của ngươi tất là nhất đẳng rồi, có thể để cho ta đánh hai quyền xem sao.”
Thích Trường Chinh dở khóc dở cười, đành gật đầu nói: “Lão gia cứ tự nhiên lại đây ra tay.”
Hoàng Hiếu Hoa một chút cũng không khách khí, hạ người đứng tấn, thổ khí dương thanh, “bịch bịch bịch” đấm ba quyền lên người Thích Trường Chinh, so với lời y nói nhiều hơn một quyền.
Thích Trường Chinh không hề lay động, mỉm cười nói: “Quả đấm của lão gia thật cứng cáp.”
Hoàng Hiếu Hoa khuôn mặt già ửng hồng, lui về cái ghế tựa ở đàng sau, hơi thở dồn dập nói: “Mời ngồi!”
Thích Trường Chinh biết rằng đã qua một cửa, hiện tại đến cửa ứng đối văn, thầm hít một hơi chân khí, ngửng đầu ngồi xuống trước mặt y bên kia mặt bàn.
Sau khi Hoàng Hiếu Hoa liếc mắt dò xét xem Thích Trường Chinh có hiện tượng bị nội thương hay không, mới thỏa ý gật đầu nói: “Hàn huynh võ công gia truyền lợi hại thật, so với Hoàng Hạc phái cái gì hỗn tạp tốt hơn nhiều.”
Thích Trường Chinh nghe y nói chuyện so với mình thô bỉ không kém, âm thầm cảm thấy kỳ quái, những sách ở trong phòng chẳng lẽ chỉ để trưng ra đấy thôi. Y đã sinh nghi ngờ, lập tức tụ công lên mũi, tập trung tinh thần ngửi, một chút mùi thơm nhè nhẹ truyền nhập vào mũi.
Hoàng Hiếu Hoa thấy y như người Mán có hứng thú quan sát thưởng thức tàng thư, thấp giọng nói: “Đây đều là tàng thư của phu nhân ta. Ta hả, là bọn nó nhận ra ta, ta lại không nhận ra bọn nó.”
Thích Trường Chinh vừa mới nổi lên nghi ngờ lại thôi, thảo nào lại có hương thơm của đàn bà thoang thoảng trong nội thất, ngạc nhiên nói: “Phu nhân đã tài cao bắc đẩu, vì sao không tự mình giảng dạy quý công tử đọc sách viết chữ?”
Hoàng Hiếu Hoa trên mặt thể hiện ra vẻ khổ não, nói: “Nhiều khi từ mẫu làm hại con, phu nhân đây của ta … hắc, tất cả đều tốt, duy có