Miếu Phu Tử nằm cạnh sông Tần Hoài ở phía nam thành được xây dựng vào năm Tống Thiên Thánh thứ bảy, luôn là nơi tập trung văn nhân, danh sĩ nổi tiếng thiên hạ.
Nơi đây, trước có Tần Hoài, đông nhìn Chung Sơn, dọc hai bờ sông người qua lại nhộn nhịp, nhà dọc sông, nhà thủy tạ chạm trổ tinh xảo.
Lúc bình thường thì liễu xanh buông rủ, màu sắc giao hòa, cảnh sắc tươi đẹp.
Bây giờ, sau một trận tuyết lớn, khắp nơi phủ tuyết trắng, khung cảnh lại cho một cảm giác hấp dẫn khác lạ.
Nơi thánh địa của các kẻ sĩ trong thiên hạ này lầu chồng lầu, các chồng các, trang trọng tao nhã.
Sông Hoài Hà trước miếu, bờ nam thì đê bao vây quanh khí thế hào hùng tạo thành một “Nhuyệt Nha Phán trì” (hồ bán nguyệt), đê bao đá bờ bắc thì lan can đá chạy dọc uốn lượn.
Khi Thích Trường Chinh và Mạnh Thanh Thanh đặt chân lên cầu đá thông tới miếu Phu tử thì toàn bộ cảnh sắc Tần Hoài lọt hết vào trong tầm mắt.
Mạnh Thanh Thanh vừa đi vừa cười nói: “Cầu này chính là “Bán Nguyệt kiều” nổi danh sánh với Tam Đàm Ấn Nguyệt ở hàng Châu.
Khi trăng lên đỉnh đầu thì bóng cầu chia trăng sáng trong sông thành hai nửa, mỗi bên có một nửa.
Đó là kì cảnh khó có được.
Đến lúc này, Thích Trường Chinh đã quen với kiến thức phong phú về danh lam địa lý của nàng nên không còn ngạc nhiên nữa.
Hắn nhìn nàng nói nói cười cười không có chút xíu khẩn trương nào thì đoán biết võ công của nàng cũng cực kì cao siêu.
Bởi hắn thấy chính mình chưa thể thong dong và buông bỏ được hoài bảo như nàng.
Hai người nói cười nhàn nhàn tản tản trong chốc lát đã đi qua cổng lớn vào miếu.
Cổng bằng gỗ cao khoảng hai trượng, trên viết: “Thiên hạ văn xu”.
Vây quanh miếu Phu Tử là tường cao màu đỏ sẫm.
Bây giờ trời vẫn còn sớm, du khách chưa có mấy người, khung cảnh tĩnh lặng yên bình.
Mạnh Thanh Thanh dẫn đường, hai người đi qua sân viện rồi ngang qua bài vị thờ ‘Đại thành chí Thánh tiên sư Khổng Tử” theo hành lang phía tây tới khu vực sân bên hông miếu.
Nơi đây cổ Bách cao vút, tán lá um tùm.
Mạnh Thanh Thanh thở dài yếu ớt, cúi đầu nói: “Thích huynh! Thanh Thanh thực sự không muốn phân sinh tử cùng huynh, nhưng tiếc là không có lựa chọn nào khác.”
Thích Trường Chinh ngẩn ngơ nói: “A! Thì ra đây là nơi tuyệt hảo để quyết chiến mà nàng nói ư! Đúng là không tệ, chỉ cần đi vào trong rừng thì sẽ không ai biết có người nào chết trong đó.”
Mạnh Thanh Thanh trầm mặc một hồi lâu rồi nói: “Trước khi ta tới tìm huynh, Lý Xích Mi có nhắc nhở Thanh Thanh rằng: ‘huynh là người không sợ chết’.
Bây giờ Thanh Thanh mới thực sự tin.
Vì điều đó, Thanh Thanh tuyệt không muốn cùng huynh tranh cao thấp.”
Thích Trường Chinh thầm rùng mình, hắn biết nàng đã bắt đầu tiến công, chiêu đầu tiên là dùng ngôn từ tạo áp lực, khiến cho lòng tin của hắn suy giảm.
Hắn liền mỉm cười đáp: “Nếu như nàng đã quyết tâm giết ta thì nhất định phải quên đi sinh tử, lấy mạng đổi mạng, còn không thì, thà công chúa quay về Nữ Chân học tập thêu thùa hay hơn.”
Mạnh Thanh Thanh phì cười kéo hắn đi vào trong rừng, nói: “May vá, thuê thùa ta đứng đầu trong tộc lâu rồi, cần gì học thêm nữa chứ? Không ngại mà cho huynh biết luôn, kiếm của ta tên “Chức nữ”, kiếm pháp tên “Chức nữ kiếm pháp” lấy thủ làm chính, chủ công chỉ có ba chiêu, nếu huynh có thể ngăn cản tất cả thì Thanh Thanh sẽ thưởng huynh một nụ hôn và cung tiễn đại giá.” Vừa dứt lời nàng liền ngừng bước rồi uyển chuyển xoay người lại nhìn chàng trai trẻ tuổi hiên ngang cầm đao đứng cách chừng sáu bước kia.
Thích Trường Chinh vốn thích võ như cuồng, vừa nghe nàng nói vậy thì ngón tay trở nên ngứa ngáy, cất tiếng hỏi: “Ba chiêu đó có tên là gì?”
Mạnh Thanh Thanh ôn nhu đáp: “Chiêu thứ nhất tên là “Thước kiều tiên độ”, ngầm nói tới cố sự Ngưu Lang Chức Nữ vừa bi thương vừa đẹp đẽ kia của các ngươi.
Ai! Chắc huynh rất ngạc nhiên và không hiểu vì sao kiếm chiêu của Thanh Thanh lại dùng truyền thuyết của nước huynh.
Đó là bởi Thanh Thanh rất ngưỡng mộ văn hóa của quý quốc.”
Thích Trường Chinh lắc đầu cười khổ nói: “Vì ngưỡng mộ nên nàng muốn tới xâm đất đai phụ nữ của chúng ta! Ài! Không cần phải nhắc tới vấn đề buồn chán đó tồi.
Tiếp nào! Chiêu thứ hai gọi là gì?”
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt hờn giận nhìn hắn, dáng vẻ kiều diễm quyến rũ vô cùng, lát sau nàng mới không tình nguyện nói ra: “Chiêu thứ hai trích từ một bài thơ, gọi là ‘Phong lộ tương phùng’.“
Tuy Thích Trường Chinh chỉ biết bập bõm chút văn chương nhưng với bài thơ rất phổ phiến như vậy thì đã nghe qua.
Hắn cũng biết được ý tứ trong hai câu “Kim phong ngọc lộ bất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số”.
Vì vậy hắn không nhịn được cất tiếng than: “Tên kiếm chiêu đẹp như thế, sao lão Thích ta có thể không thưởng thức qua một lần cơ chứ.”
Mạnh Thanh Thanh vui vẻ rút Chức nữ kiếm ra, mỉm cười nói: “Muốn thưởng thức thì động thủ ngay đi!”
Thích Trường Chinh cất tiếng cười lớn đồng thời rút bảo đao Thiên Binh ra nói: “Sao công chúa không nói luôn tên của chiêu thứ ba rồi hãy động thủ chứ?”
Mạnh Thanh Thanh cười duyên đáp: “Huynh cứ ngăn cản xong hai chiêu này đi đã rồi tính tiếp.” Dứt lời, tay thon giương lên, trăm nghìn hoa kiếm lập tức bao trùm trước mặt Thích Trường Chinh.
----- oOo -----
Khi Chân phu nhân theo Phương Dạ Vũ đi vào đại sảnh thì chỉ thấy tám người Lý Xích Mi, Niên Liên Đan, Nhậm Bích, Do Tàn Địch, Cường Vọng Sinh, Hoa Trát Ngao, Sơn Tra Nhạc và Trúc Tẩu đang bồi tiếp Bàng Ban uống trà.
Còn Ưng Phi, Liễu Dao Chi và Mạnh Thanh Thanh, ba người cũng có tư cách tham gia thì không biết đang trốn ở nơi nào.
Hồng Nhật Pháp Vương vẫn như thường ngày, không bao giờ tham gia những lần tụ họp, dù là Bàng Ban giá lâm cũng không thay đổi được thói quen đó.
Bàng Ban ngồi trên ghế Đại sư nghe nói chuyện, dung nhan anh tuấn, điệu bộ thong dong ưu nhã, chỉ động tác uống trà cũng tạo nên cảm giác hoàn mỹ không gì sánh được, khí thế đó siêu nhiên hơn tất cả mọi thứ, nó rất có mị lực và tác động mạnh vào tâm trí con người.
Hai người phân ra hai bên, mỗi bên là một nhóm cao thủ vực ngoại đến từ khu vực khác nhau.
Đồng thời họ cũng thu liễm ngạo khí của bản thân, cung kính nhìn vị cao thủ được xưng là vô địch thiên hạ trong sáu mươi năm qua.
Khi Bàng Ban nhìn đến Chân phu nhân thì nàng có cảm giác toàn bộ tâm linh, thân thể đều như bị mở ra, không có tâm sự hay bí mật gì có thể giấu giếm được nhân vật vĩ đại này.
Nàng cùng Phương Dạ Vũ thi lễ với Bàng Ban rồi ngồi xuống chiếc ghế trống đầu tiên bên tay phải.
Phương Dạ Vũ sùng kính nhìn Bàng Ban, hắn ngượng ngùng nói: “Dạ Vũ hổ thẹn khi gặp sư tôn, từ khi tới kinh đến giờ đệ tử chưa hoàn thành được bất cứ một nhiệm vụ quan trọng nào.”
Hai mắt Bàng Ban phát ra thần quang hút người, lão lướt nhìn qua mọi người rồi mỉm cười nói: “Dạ Vũ sai rồi.
Các ngươi đã làm rất tốt.
Nào! Uống trà đi!”
Hắc Bạch nhị bộc đứng ở sau lưng Bàng Ban liền tiến tới trước rót trà cho mọi người.
Phương Dạ Vũ nói: “Sư tôn an ủi Dạ Vũ như vậy, đệ tử càng thêm xấu hổ!”
Bàng Ban lại mỉm cười nói: “Vi sư đâu có nhàn rỗi để an ủi con.
Tố Thiện có rõ ý của ta không?”
Chân Tố Thiện không nghĩ tới Bàng Ban đột nhiên hỏi tới nàng, mặt liền đỏ lên quay nhìn vị cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Vừa thấy ánh mắt đối phương, tâm hồn thiếu nữ lập tức rung động bàng hoàng, nàng không tự chủ mà cúi đầu xuống nhỏ nhẹ đáp: “Có phải Ma sư muốn nói, hiện tại chúng ta có thể bình yên đi tới kinh sư của Đại Minh rồi triển khai thế trận tranh đoạt thiên hạ cùng người Hán, kết quả như vậy đã rất tốt rồi.”
Bàng Ban vui vẻ gật đầu, thoải mái nói: “Nói rất hay!” Lão lại quay qua nói với mọi người: “Bây giờ các ngươi có thể yên ổn ngồi đây uống trà nói chuyện đã nói rõ Minh thất đang chìm trong mầm mống hỗn loạn và tai họa.
Bản nhân dám chắc dù tình hình phát triển theo bất cứ chiều hướng nào thì Chu Nguyên Chương cũng không còn lực mở rộng lãnh thổ ra ngoài.
Nó cho thấy chúng ta đã hoàn thành mục tiêu cơ bản nhất.”
Niên Liên Đan cau mày hỏi: “Lời của Ma sư rất chí lý, nhưng phải chăng cần thêm mấy ngày để xem tình hình phát triển như thế nào rồi mới có thể nhận xét về thành bại của chúng ta lần này?”
Bàng Ban ngửa mặt cười dài, sau đó lắc đầu nói: “Không cần phải vậy.
Chuyện này giống như cao thủ đối đầu, cần gì đợi động thủ mới phân rõ thắng bại.” Rồi lão thở dài nói: “Vấn đề của Dạ Vũ là quá đặt nặng thành bại, lo được lo mất.
Đâu biết thế sự nào có thể được như ý người, chỉ cần hết sức mà làm, hòa mình vào trong trò chơi tuyệt vời này, như vậy đã không phụ cuộc sống này rồi.
Xích Mi chắc hẳn hiểu rõ lời nói của ta.”
Những người tụ tập ở đây đều là người tài trí, rất chăm chú nghe, và cũng nhận rõ được lòng dạ của Bàng Ban rộng rãi siêu thoát ra ngoài thành bại.
Lý Xích Mi bật cười thoải mái nói: “Ma sư quá coi trọng Xích Mi rồi.
Thực tế thì bởi vì hôm qua không giết được Hàn Bách mà Xích Mi khổ não cả một đêm rồi.”
Ánh mắt Bàng Ban lóe sáng, liếc nhìn thật sâu vào mắt Lý Xích Mi, cười vui vẻ, rất thẳng thắn biểu thị tán thưởng y rồi bình thản nói: “Vấn đề là các ngươi trước giờ vẫn không rõ ‘Đạo tâm chủng ma đại pháp’ là cái gì, và tại một trình độ nào đó đã đánh giá thấp sự thần diệu của việc Đạo thai và Ma chủng kết hợp cùng nhau.”
Tiếp đó vẻ mặt lão trở nên nghiêm túc nói: “Xích Tôn Tín chính là Hàn Bách, mà Hàn Bách lại không phải đơn giản chỉ là Xích Tôn Tín.
Có thể nói, thông qua thân thể tinh khiết hoàn mỹ của Hàn Bách, Xích Tôn Tín không còn bị bất cứ hạn chế gì.
Hắn không chỉ có thể tiếp tục hướng tới chí cảnh Thiên – Nhân của võ đạo mà còn có thể thay đổi phương hướng sai lầm trong cuộc sống trước, làm lại ổn định.
Bất luận là lúc trước hay qua quá trình phát triển sau khi kết hợp đạo thai thì việc giết chết Hàn Bách đã là một chuyện cực kì khó khăn rồi.”
Mọi người nhất tề chấn động, không ai nghĩ Bàng Ban đánh giá cao Hàn Bách như thế, rồi lại nhận thấy phe mình đúng là đã luôn đánh giá thấp hắn rồi.
Nhậm Bích than thở: “Thảo nào Tần Mộng Dao lại nhìn trúng Hàn Bách!”
Do Tàn Địch phẫn nộ nói: “Đêm qua, nếu không có Lãng Phiên Vân và Liễu Tận xuất thủ thì xương cốt hai người Hàn, Tần đã rét lạnh từ lâu rồi.”
Bàng Ban nghe được trong giọng nói của gã ẩn ý trách mình không sớm xuất thủ đối phó Lãng Phiên Vân nên lãnh đạm cười nói: “Không có Lãng Phiên Vân, trò chơi này còn gì thú vị nũa.”
Rồi ánh mắt chợt sáng lên nói: “Người Hán đã trải qua hơn trăm năm bị Đại Mông ta thống trị, giờ vẫn còn khắc sâu cừu hận với ngoại tộc, thêm nữa, loạn cực thì muốn yên bình, dù chúng ta có thể làm chủ Trung Nguyên một lần nữa thì cũng không thể cai quản nơi trung thổ rộng lớn này như trước đây.
Giống như chèo thuyền trong biển động, cuối cùng chỉ là thuyền lật người vong.
Muốn trùng chấn lại vinh quang ngày trước, đúng là vọng tưởng.
Năm đó, bản nhân ngồi yên không quan tâm tới chuyện của Đại Mông chính là vì nguyên nhân này.
Làm một việc biết rõ không thể làm chỉ là hành vi ngu xuẩn.”
Lý Xích Mi vỗ tay ghế một cái ‘bốp’, rồi cất tiếng tán thán: “Nghe những lời nói này của Ma sư, cả người Xích Mi bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, cảm thấy chiến ý sôi trào, tràn đầy tự tin.”
Trong lòng Chân phu nhân dâng lên kính trọng, nàng cung kính hỏi: “Ma sư dựa vào cái gì để nhận định Minh thất có thể bình định tất cả phản loạn nhưng lại vô lực xâm lấn về phía tây vậy?”
Bàng Ban nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chân Tố Thiện, ánh mắt trở nên nhu hòa, cười nhẹ nói: “Kế hoạch của Dạ Vũ thật sự là kế trong kế, trong cuộc có cuộc, trọng yếu nhất là ở hai người Quỷ Vương và Yến Vương, hết sức tránh đừng để họ làm kế hoạch của các ngươi trở thành công cốc.
Quan hệ của Quỷ Vương và Chu Nguyên Chương cũng khó bảo trì cân đối rồi.” Dừng một chút rồi lão nói tiếp: “Bị các ngươi làm ầm ĩ một trận, Chu Nguyên Chương đã bỏ mất cơ hội nghìn năm có một để đối phó Quỷ Vương và Yến Vương rồi, và cũng tạo nên mầm họa tranh đoạt vương vị trong tương lai sau khi Chu Nguyên Chương mất.
Như vậy, Đại Minh sao còn có sức lực dòm ngó phía tây chứ.
Huống hồ từ xưa đến nay thịch cực tất suy là chân lý bất biến, ta chắc chắn Minh thất đời sau không bằng đời trước.
Mà ngược lại, các tộc tây vực chúng ta, lâu dài ở tại nơi nhiều áp lực, anh hùng xuất hiện lớp lớp, một lần nữa đặt chân Trung Nguyên không phải là chuyện ảo tưởng.”
Mọi người nghe xong lập tứ đại khai nhãn