Vô Tưởng tăng và Bất Xá sóng vai đứng trên đỉnh núi Phúc Chu ở phía bắc thành.
Bên ngoài phía bắc Vọng thành là hồ Vũ Huyền rộng lớn và núi Chung sơn hùng vĩ khí thế hùng hồn, phía trái có thể nhìn xuống thấy gần bên là là sông Trân Châu, xa xa là Núi Kê Lung và núi Thanh Lương.
Cả hai vị tăng đều trầm mặc không nói gì, vẻ mặt hiện lên vẻ hoài niệm, ánh mắt dõi về chốn phồn hoa đô hội phía xa.
Tường thành kéo dài dày chắc, thành lầu cao to hùng vĩ, tất cả như kì tích hiện ra trước mắt họ.
Vô Tưởng tăng mỉm cười nói: “Cửa thành thiết kế theo truyền thống thường sẽ lưu ý bố cục đối xứng, khoảng cách bằng nhau, chỉ có Hư Nhược Vô là không câu nệ những quy định xưa cũ đó mà là theo địa hình, tình hình cụ thể để bố trí xây dựng, dù là chọn địa điểm nào, hạn chế ra sao đều có những cách tạo hình độc đáo, vừa táo báo vừa thuyết phục người khác.
Bất Xá nhìn thành lũy dựa núi kề sông, lợi dụng sơn mạch đê đập, dòng sông thế nước, theo sườn núi Cương Lũng uốn lượn quanh co khúc chiết trông như rồng cuộn rồi thở ra nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng sư huynh!”
Vô Tưởng tăng vui vẻ nói: “Nhãn lực của Bất Xà càng cao minh nhiều rồi.
Ngoại trừ Lãng Phiên Vân ra, đệ là người thứ hai biết rõ Vô Tưởng công của ta đã đại thành đạt tới chí cảnh rồi.” Tiếp đó, Vô Tưởng tăng lại nhìn về Quỷ Vương phủ trên sườn núi Thanh Lương ở phía tây nam xa xa bình tĩnh nói: “Sư đệ đã gặp Quỷ Vương lần nào chưa?”
Bất Xá trầm tĩnh như nước lặng mà lắc đầu, ánh mắt lướt qua bầu trời đầy mây trắng rồi chuyển tới Quỷ Vương phủ đều đều đáp: “Kể từ khi tiểu Minh vương bị Chu Nguyên Chương hại chết, Bất Xá đã không có gặp lại Quỷ Vương.”
Vô Tưởng tăng cười khổ nói: “Hư Nhược Vô tinh thông quỷ thần thuật số, lòng dạ, khí phách cùng suy nghĩ đều rất khác người.
Năm đó ta cũng cực kỳ bất mãn với việc hắn buông tay để Chu Nguyên Chương giết chết tiểu Minh vương, nhưng bây giờ thấy thiên hạ thái bình, vạn dân cơm no áo ấm thì không thể không thừa nhận muốn thành sự nghiệp phi thường phải có ánh mắt và thủ đoạn phi thường như thế.
Sư huynh đệ chúng ta rốt cuộc vẫn là người xuất thế, đối với chuyện chính trường chỉ là thường dân mà thôi.
Hi vọng duy nhất bây giờ đó là quốc thái dân an, ngoài ra chẳng còn đòi hỏi gì.”
Bất Xá gật đầu nói: “Chuyện quá khứ có suy nghĩ cũng vô ích nhưng bây giờ nguy cơ rối loạn lại xuất hiện, chỉ cần sơ sẩy, thiên hạ sẽ chìm trong tai ương trùng điệp.
Sư huynh co tình toán gì không?
Khóe miệng Vô Tưởng tăng hiện lên vẻ tươi cười cao thâm, bình thản trả lời: “Đó chính là lí do lần này ta tìm đến sư đệ, người mà hiện nay ta xem trọng nhất.”
Bất Xá rung động nhìn Vô Tưởng tăng hô lên: “Sư huynh!”
Vô Tưởng tăng dõi mắt nhìn phương xa, trong mắt chất chứa tình cảm sâu đậm, nhẹ nhàng nói: “Thiên hạ mặc dù lớn nhưng ai có thể hiểu rõ huynh đệ chúng ta hơn chính mình, cũng như Lãng Phiên Vân đã nói ‘đâu có nhàn rỗi đi để ý người ta nói gì’.
Nhập thế xuất thế, há có thể quyết định lấy vợ sinh con hay không.
Người khác không biết Song tu đại pháp là cái gì, Vô Tưởng lại kiến thức nông cạn như bọn họ sao?” Đừng một chút, ông lại nói tiếp: “Lần này sư huynh tìm đệ là vì hai việc.
Trước tiên, mặt dày cầu sư đệ đáp ứng rồi ta mới nói ra.”
Bất Xá trầm ngâm một lát rồi thở dài đáp: “Xin thứ cho đệ bất kính.
Hai việc này đệ đều khó mà đáp ứng.”
Vô Tưởng tăng ngửa mặt cười dài, dáng vẻ rất vui sướng, thật không hiểu nổi vì sao yêu cầu bị cự tuyệt ống ấy lại có thể thoải mái như vậy.
Bất Xá thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Vô Tưởng tăng ngừng cười, trở về cảnh giới tĩnh như nước lặng bình tĩnh nói: “Đệ sẽ đáp ứng ta.
Vô Tưởng thậm chí không cần giải thích nguyên nhân nhưng chắc chắc tiểu sư đệ sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta.
Phải không?”
Bất Xá bất đắc dĩ cười nói: “Sư huynh quá hiểu ta rồi, đành ráng nghe một chút vậy!”
Vô Tưởng tăng nhìn tường thành xa xa phía dưới, nhìn từng mảng tường gạch loang lỗ dầm mưa dãi nắng kia, những chuyện cũ kinh tâm động phách trở về vẽ lên trong đầu một cuộn tranh lịch sử thật lớn, gật đầu nói: “Yêu cầu đầu tiên chính là hi vọng sư đệ không tham gia hội nghị Nguyên lão trưa nay.
Bởi vì dù đệ có đến hay không thì hội nghị cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì; nhưng nếu sư đệ tham dự lại chỉ khiến cho Tần Mộng Dao khó phát huy ảnh hưởng của nàng.”
Bất Xá hỏi: “Vì sao sư huynh lại phải giải thích nguyên nhân chứ?”
Vô Tưởng tăng bật cười ra tiếng đáp: “Cái này ngươi cũng không tha cho ta sao?”
Hai người nhìn nhau, cất tiếng cười ầm, tình cảm huynh đệ tri kỷ càng thêm sâu đậm.
Vô Tưởng tăng cười đến mức đứng không vững, một tay vịn lấy vai Bất Xá, áp sát lại gần nói: “Yêu cầu thứ hai là hy vọng trước khi huynh quyết đấu sinh tử với Bàng Ban thì đệ không nên khiêu chiến lão ấy.”
Bất Xá không kinh ngạc chút nào, cười khổ: “Bất Xá sớm đoán được huynh sẽ có yêu cầu này nhưng thật sự không biết phải làm sao mới từ chối được huynh.”
Vô Tưởng tăng vui vẻ nói: “Vậy mới là sư đệ tốt của ta.
Nếu ta đoán không sai thì đêm nay Phương Dạ Vũ sẽ dốc toàn lực đánh Quỷ Vương phủ còn Chu Nguyên Chương và Yến Vương đều sẽ khoanh tay ngồi nhìn.
Phải chăng vì chuyện ngày xưa mà sư đệ sẽ không hỗ trợ Quỷ Vương phủ?”
Bất Xá thở dài rồi trả lời: “Sư huynh thật lợi hại, nhất định ép ta không thể khiêu chiến Bàng Ban trước tối nay.”
Vô Tưởng tăng cười ha hả nói: “Làm sao sư huynh lại đi khi dễ tiểu sư đệ.
Bất Xá muốn làm cái gì, đã khi nào ta can thiệp vào nào?” Một câu nói cuối cùng vừa dứt thì người đã tung bay lên lướt nhanh đi xa.
Hai mắt Bất Xá sáng ngời lấp lánh nhìn Quỷ Vương phủ trên núi Thanh Lương xa xa, trong tai như nghe được âm thanh chém giết réo gọi.
----- oOo -----
Chu Nguyên Chương nói: “Diệp khanh bình thân!”
Diệp Tố Đông đứng lên, cúi đầu cung kính chờ nghe thánh chỉ.
Chu Nguyên Chương thân mật hỏi: “Tố Đông có hài lòng với chức phận hiện tại không?”
Diệp Tố Đông giật mình hoảng sợ vội vàng đáp: “Chỉ cần tiểu thần có thể hầu hạ bên cạnh long giá, bảo vệ Hoàng thượng mãi an toàn thì tiểu thần đã thấy mỹ mãn lắm rồi, không cầu gì khác.”
Chu Nguyên Chương mỉm cười gật đầu, bàn tay đặt trên bàn vỗ nhẹ hai cái lên mặt bàn rồi có vẻ tự đắc nói: “Tiệc vui mời Bát phái đêm mai đã an bài thỏa đáng chưa?”
Diệp Tố Đông đáp: “Toàn bộ Nguyên lão và cao thủ hạt giống đều sẽ đúng giờ đến dự Ngự yến do Hoàng thượng thiết đãi.”
Chu Nguyên Chương thở dài: “Nghĩ tới có thể gặp được nhiều bằng hữu cũ như thế, Trẫm tiếc không thể làm cho thời gian chạy nhanh hơn một chút.” Tiếp đó âm thanh trầm xuống hỏi: “Nguyên lão hội nghị trưa nay, Tần Mộng Dao có tham dự hay không?”
Diệp Tố Đông gật đầu: “Đây chính là điều hạ thần lo lắng nhất.
Hiện nay, Tần Mộng Dao gần như đã trở thành đại diện của hai đại thánh địa, địa vị vô cùng đặc biệt, ngoại trừ Tây Ninh phái của hạ thần và Trường Bạch phái ra, người khác đều phải dành cho nàng mấy phần thể diện…”
Chu Nguyên Chương chen lời: “Tố Đông! Tin Trẫm đi! Tần Mộng Dao sẽ giống như Tĩnh Am năm đó, hết sức tránh để hai phái Tây Ninh của khanh và Trường Bạch kết hợp với nhau nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi một cửa kia.”
Diệp Tố Đông ngạc nhiên nhìn Chu Nguyên Chương rồi kêu lên thất thanh: “Hoàng thượng!”
Hai mắt Chu Nguyên Chương hiện lên vẻ kì dị, trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói: “Trẫm sẽ không can thiệp vào quyết định của các ngươi.
Chuyện này do Bát phái các ngươi tự quyết định.”
Diệp Tố Đông âm thầm cười khổ, “tuy ngươi nói không để ý nhưng ta có thể không không làm theo ý chỉ của ngươi lúc trước sao, như vậy chẳng phải đã đẩy hết trách nhiệm lên phái Tây Ninh của ta sao?” Nghĩ vậy nhưng tất nhiên ngoài miệng vẫn là cung kính nhận lệnh.
Chu Nguyên Chương hơi có vẻ mệt mỏi nói: “Ngày mai trẫm sẽ chính thức cải tổ Lục bộ và Đại đô đốc phủ.
Trẫm muốn Cấm vệ quân, Tuần Kiểm ty cùng Đông Hán toàn diện phòng bị, sẵn sàng ứng phó với bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.”
Diệp Tố Đông chấn động quỳ xuống tiếp chỉ, qua đó hắn cũng biết rõ Chu Nguyên Chương đã nắm chắc việc đối phó Lam Ngọc và Hồ Duy Dung.
Miệng Chu Nguyên Chương hiện lên một nụ cười thâm sâu khó lường rồi thản nhiên nói: “Thời điểm ba ngày tới là rất trọng yếu, khanh không thể lơ là sơ suất, hiểu chưa?” Khi nói tới từ cuối cùng thì giọng điệu của lão chuyển thành rét lạnh.
Diệp Tố Đông lớn tiếng vâng dạ rồi cúi người lui ra khỏi thu phòng.
----- oOo -----
Ngay khi thấy Hàn Bách bị cuốn vào trong ánh đao mâu ảnh thì tiểu tử này chợt cười ha ha, Ưng đao trong tay lóe lên tia sáng đánh lên mục tiêu gần nhất – trên đầu mâu.
Cao thủ dùng mâu có nằm mơ cũng không ngờ tới trong khi cả bốn người phe mình cùng lúc đánh tới mà đối phương lại có thể tập trung toàn bộ lực lượng chỉ nhằm đánh chính mình.
Gã hoảng sợ, vội vàng tập trung công lực toàn thân dồn lên đầu mâu kích tới để chống đỡ sức đao của đối phương.
Nào ngờ, kình khí tống ra không đụng đến chút xíu lực chống cự nào, cảm giác như lao vào một vùng mông lung dập dờn, lực lượng dâng trào lại không có nơi phát tiết, giống như định dùng sự chắc chắc của một khối đá lớn để chống đỡ sức lực toàn thân nhưng đột nhiên phát hiện ‘khối đá lớn’ này lại còn mềm nhẹ hơn cả một mảnh giấy, sự hụt hẫng chới với đó cực kì khó chịu, khiến cho gã té nhào tới trước, miệng phun máu.
Hàn Bách vui vẻ vô cùng.
Một chiêu này là do hắn nhất thời ngộ ra từ Chiến thần đồ lục "Thực giả hư chi, hư giả doanh chi."(ý là: nhìn vậy mà không phải vậy)
Đương nhiên bởi vì công lực của hắn hơn xa tên cao thủ dùng mâu này lại phối hợp thêm Ai đả thần công nên không sợ bị chân khí của đối phương xâm nhập thân thể mình.
Ngược lại, hắn còn mượn chân khí của đối phương kết hợp với chân khí của mình tạo thành lực bay lui.
Nhờ đó khi những binh khí khác chưa tới người, hắn đã tung mình lộn ngược ra sau.
Trong nháy mắt, hắn đã trong tư thế chân trên đầu dưới bay tới trên đỉnh đầu của Lam Ngọc.
Lam Ngọc cùng những người khác lại thêm lần nữa phán đoán sai diễn biến rơi xuống của hắn.
Nhưng mà cũng khó trách bọn chúng, Ma chủng biến hóa khôn lường, đích xác rất khó suy đoán.
Hàn Bách cười to nói: “Tán hoa! Hãy nhìn xem chiêu này!” Cùng lúc, Ưng đao vung lên chém xuống đỉnh đầu Lam Ngọ.
Thế đao vừa uy mãnh kiên cường vừa tinh xảo thần diệu, biến ảo khó lường.
Trong lòng Lam Ngọc kinh hãi khó giải thích.
Y tự thấy vô luận là công lực hay kinh nghiệm đều hơn đối phương một bậc nhưng mà biến hóa của đối phương quỷ dị khó lường, đao pháp dù không theo bất cứ một chuẩn mực nào lại vẫn rất kì diệu như tự nhiên nó thế khiến cho y sinh ra cảm giác có lực lượng mà không thể sử dụng.
Nếu như Hàn Bách chịu chính diện giao phong, y nắm chắc trong vòng trăm chiêu có thể ép hắn vào chỗ chết.
Thế nhưng, với tình huống hiện tại, y không biết nên ra tay như thế nào.
Thật khó hình dung cảm giác của y lúc này.
Đao của Hàn Bách chưa đến, sát khí dày đặc trên đao đã như cuồng phong ép xuống.
Càng khiến y cảm thấy rét lạnh chính là với nhãn lực của mình lại không thể đoán biết biến hóa tiếp theo.
Dù là người ngang tàng háo thắng, lúc này Lam Ngọc cũng chỉ đành múa côn hộ thể đồng thời hạ thấp người tránh né.
“Đang!”
Ưng đao bổ lên thiết côn.
Hàn Bách ngửa mặt lên trời cười to khoái trá: “Thì ra Đại tướng quân vô dụng như thế!” Trong chớp mắt hắn đã thẳng đường rơi xuống, đao lại hóa cầu vồng phá tan vòng vây của ba cao thủ chặn đường.
Tiếp đó lao đến cạnh Doanh Tán Hoa, vung đao đâm tới.
Doanh Tán Hoa kêu lên một tiếng, tung mình tránh đi.
Hàn Bách quát lên lạnh lùng: “Doanh Tán Hoa! Bắt đầu từ bây giờ, Hàn mỗ bỏ ngươi rồi!”
(bỏ, nguyên văn là từ Hưu, nghĩa là chồng bỏ vợ)
“Rầm!” Cửa phòng bị đụng vỡ, hắn ẩn vào trong phòng.
Tất cả mọi người ngây người tại chỗ, không nghĩ tới hắn lại bỏ không vượt tường cao trốn ra bên ngoài lại chui ngược vào trong phòng.
Nhưng cũng vì vậy mà không ai đoán được hắn sẽ đào tẩu theo hướng nào.
----- oOo -----
Thích Trường Chinh thấy ánh kiếm tới sát người thì cười hì hì rồi theo thân chạy dọc lên cây, khi tới chỗ cành cây vươn ra thì điểm nhẹ đầu ngón chân lao vút lên thêm hai trượng.
Nhưng khi hắn chưa kịp lên tới chạc cây tiếp theo thì đã nghe một tiếng “rắc!”, cành cây đó đã gãy rời rơi xuống đầu hắn.
Thì ra là Mạnh Thanh Thanh đang đuổi theo như bóng với hình vừa vung chưởng cách không đánh gãy.
Thích Trường Chinh vốn không có ý xem thường Mạnh Thanh Thanh nhưng vẫn không ngờ nàng lợi hại như vậy.
Đó là hắn còn chưa biết tối hôm qua, ngay cả Thiền chủ Liễu Tận cũng không thoát được mà bị nàng bức phải dừng lại chiến đấu.
Mạnh Thanh Thanh cười duyên, ánh kiếm bùng phát vừa như một tấm lưới ánh sáng lóa mắt vừa như một bông hoa ăn thịt người từ phía dưới lao lên chụp lấy hai chân của Thích Trường Chinh.
Đầu ngón chân của Thích Trường Chinh điểm lên thân cây, lấy thế lướt sang ngang tránh đi, trong nháy mắt đã lướt qua hơn mười cây đại thụ cao vút chính thức rơi xuống trong Bách lâm.
Hắn cười thầm, một rừng cây như thế rất thích hợp trốn không thích hợp truy, nếu