Hai tay Phong Hành Liệt đỡ cặp chân thon của Cốc Thiến Liên đưa lên cao, đẩy nàng ra khỏi mặt nước, Cốc Thiến Liên vận lực leo lên sàn thuyền.
Lên tới sàn thuyền, nàng xoay khuôn mặt xinh tươi về phía hắn làm bộ nhát ma, nước từ trên tóc vẫn nhỏ xuống mặt nàng từng giọt.
Phong Hành Liệt nhịn không được phải bật cười, hít một hơi dài, hai tay vận toàn lực nhấn vào thân thuyền phóng mình vọt lên tới bên cạnh Cốc Thiến Liên. Cả hai đều ướt sũng, nước từ trên người không ngừng chảy xuống.
Ngoài hai người họ, sàn mấy con thuyền đều hoàn toàn vắng lặng..
Cốc Thiến Liên khẽ hỏi: “Giờ chúng ta nên làm gì?”, chợt hơi giật mình cúi nhìn. Váy áo nàng ướt đẫm dính sát thân người, lộ rõ những đường cong mềm mại.
Phong Hành Liệt lại như không hề để chuyện đó vào trong mắt, chỉ chăm chú nhìn mấy cánh buồm đã cuốn lại, dặn dò: “Nàng hãy quan sát phía bờ sông. Nếu thấy có người quay lại thuyền, lập tức báo cho ta!”. Đoạn quay người toan bước đi.
Cốc Thiến Liên thấy hắn không lộ thái độ gì với nàng, lòng thầm uất ức nhưng lại không biết làm thế nào, bèn nắm áo hắn lôi lại hỏi nhanh: “Huynh định đi đâu?”.
Phong Hành Liệt mỉm cười: “Ta đi thu thập những kẻ còn lưu lại trên thuyền”.
Nàng bất đắc dĩ đành buông hắn ra, mãi tới khi Phong Hành Liệt khuất sau mũi thuyền mới giận dỗi giậm chân rồi men về đuôi tàu ẩn thân, quan sát xung quanh bến thuyền.
Trong ánh ban mai yếu ớt, năm chiếc thuyền lớn lần lượt từng chiếc tới gần bến sông. Sắp cập bờ mà không thuyền nào hạ buồm, dường như những kẻ trên đó có ý khởi hành bất cứ lúc nào.
Cốc Thiến Liên không khỏi cau mày, dù cho hai người có cướp được chiếc thuyền này, với phương tiện và nhân số ấy, đối phương sẽ rất nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Giữa dòng sông mênh mông, biết trốn nơi nào? Cái kế bạo gan của Phong Hành Liệt thật khó mà thực hiện. Huống chi, muốn giương buồm khởi hành cũng cần một khoảng thời gian nhất định, rất có thể thuyền chưa rời bến đã bị tấn công rồi!
Càng nghĩ lòng càng rối bời, thiếu một chút nữa là nàng đã chạy đi tìm Phong Hành Liệt, lôi hắn bỏ chạy mà không cần phải thương lượng một câu.
“Ùm ùm”.
Chiếc thuyền lớn ba cột dẫn đầu cập bờ. Ván thuyền hạ, hơn mười đại hán cao thấp không đều từ trên thuyền đi xuống
Đích thân Điêu Hạng và Liễu Diêu Chi tiến ra đón chào những kẻ mới đến.
Cốc Thiến Liên cố dằn nỗi sợ hãi, chú tâm quan sát đám người vừa xuống thuyền.
Hơn mười tên đi xuống nàng chỉ nhận ra được ba người. Một kẻ nhờ Phương Dạ Vũ mà lên ngồi chức môn chủ Tôn Tín Môn, “Nhân lang” Bốc Địch. Hai kẻ theo Bốc Địch phản bội lại Xích Tôn Tín là “Đại lực thần” Trử Kỳ và Sa Hạt Thôi Độc. Những tên còn lại mặt mũi đều lạnh lùng hung tợn, nhìn qua đã biết không phải người tử tế.
Đặc biệt trong số đó có một tên gầy đét, tóc dài đến vai, tròng mắt lõm sâu, trông chẳng khác một bộ xương khô biết đi, thật chỉ nhìn mà đã rợn người.
Cốc Thiến Liên thiếu chút nữa là hét lên kinh hãi, bởi nàng chợt nghĩ ra kẻ này vốn được gọi là “Hoạt khô lâu” Vưu Đạt, sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng trong Hắc đạo, chuyên giết người thuê, hành tung thần bí, lại thêm võ công cao cường, người muốn giết hắn tuy nhiều nhưng chưa có ai thành công, không ngờ cũng đã theo về dưới trướng Phương Dạ Vũ.
Nếu như mười mấy kẻ kia võ công ngang với Vưu Đạt, thêm vào Điêu Hạng, Liễu Diêu Chi, lại thêm Điêu phu nhân võ công có thể trội hơn hẳn, lực lượng như vậy có thừa khả năng khiêu chiến Song Tu Phủ. Càng nghĩ Cốc Thiến Liên càng toát mồ hôi lạnh.
Hốt nhiên vai nàng bị ai đó đập một cái.
Cốc Thiến Liên hoảng sợ đến nỗi tim nhảy ra ngoài, quay phắt đầu nhìn lại, thấy Phong Hành Liệt mới thở phào nhẹ nhõm. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phong Hành Liệt trên tay cầm một cây cung lớn, tay kia cầm một bó tên, trên người khoác chiếc áo choàng dài không biết lấy từ đâu ra, hình dáng thập phần kỳ dị.
Cốc Thiến Liên ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn hai mắt.
Phong Hành Liệt nhè nhẹ đặt cung tên xuồng sàn thuyền, lại cởi luôn chiếc áo trên vai, đến bên cạnh nàng cùng nhìn về phía bến sông.
Hai đám người đang bắt đầu trò chuyện, nhưng vì quá đông nên chỉ giới thiệu lẫn nhau cũng mãi vẫn không xong.
Phong Hành Liệt nhíu mày: “Thật kỳ quái! Phương Dạ Vũ nếu muốn tấn công Song Tu Phủ tất nhiên phải im lặng hành sự, dùng kỳ binh mới có hiệu quả. Tại sao lại có vẻ cố ý phô trương như sợ người ta không biết đến? Lũ người Tôn Tín Môn kia ngay cả hồng cân trên đầu cũng không tháo xuống, chuyện này phải lý giải làm sao?”.
Cốc Thiến Liên đã sớm nhận ra điểm này nhưng lại không để tâm suy nghĩ thấu đáo, hỏi sang chuyện khác: “Đã giải quyết xong đám người trên thuyền chưa?”.
Phong Hành Liệt gật đầu: “Trên thuyền chỉ có bốn tỳ nữ và tám thủy thủ, võ công đều kém cỏi, chế phục đích thực là không phí chút sức nào. À, nàng xé chiếc áo này quấn vào đầu các mũi tên, đợi ta đi lấy dầu hỏa”.
Cốc Thiến Liên còn muốn nói tiếp, Phong Hành Liệt đã nhanh nhẹn chui vào khoang. Nàng đành phải làm theo lời hắn, xé áo cột vào đầu mấy mũi tên, mắt vẫn quan sát tình hình nơi bến thuyền Vừa quấn được bốn mũi tên, bọn người Điêu Hạng đã từ từ đi về hướng chiếc thuyền lớn của nàng và Phong Hành Liệt.
Cốc Thiến Liên thầm la: “Mẹ ơi!”, đoạn hớt hải toan đi tìm Phong Hành Liệt kéo hắn chạy trốn. Phong Hành Liệt đã ôm một thùng dầu xoay người từ khoang thuyền chui ra.
Cốc Thiến Liên nôn nóng gọi: “Không xong rồi, nhìn kìa!”.
Phong Hành Liệt bỏ thùng dầu xuống, đến bên cạnh nàng nhìn ra ngoài quan sát.
Bất chợt một đám nha sai xồng xộc chạy tới. Đám người của Điêu Hạng đứng lại phân bua gì đó, sắc mặt hai bên đều không mấy vui vẻ.
Phong Hành Liệt cười nhỏ: “Mấy đại ca nha sai đến thật đúng lúc, nhanh nhanh quấn thêm hai mũi tên nữa đi!”.
Cốc Thiến Liên tiếp tục quấn vải vào mũi tên, bắt đầu nghĩ đến nghi vấn mà Phong Hành Liệt vừa nhắc tới.
Nên biết rằng Tôn Tín Môn cũng như Nộ Giao Bang đều là những đại bang hội.
Mặc dù trong mắt triều đình là những tổ chức phi pháp, nhưng ngoại trừ các bang hội này công khai làm phản hay tấn công cướp đoạt địa phương nào đó, bằng không quan phủ hầu hết đều nhắm mắt bịt tai, chỉ mong an lành vô sự. Mà các bang hội đó cũng biết một mặt tự mình kềm chế, mặt khác mua chuộc quan phủ từ trên xuống dưới, cùng với quan phủ thành lập một loại quan hệ không chính thức đôi bên cùng có lợi. Thật ra trong quan nha lúc nào cũng không thiếu đệ tử bang hội, trong tình thế bình thường, nhiều vấn đề chỉ cần vài câu nói là đã có thể thu xếp ổn thỏa. Mỗi bang hội lại đều có cách kiếm tiền riêng biệt, như Nộ Giao Bang nguồn thu nhập chính là mua bán muối.
Hoạt động của bang hội trước nay đều lặng lẽ không phô trương, nhưng lần này Bốc Địch công khai điều động nhân thủ đông đảo, vừa sáng sớm đã rầm rộ dừng thuyền lên bờ, đúng là đã phạm vào điều tối kỵ, chẳng trách nha sai lại xuất hiện hạch hỏi.
Luận về võ công, phía Bốc Địch tùy tiện đưa ra bất cứ tên nào cũng dư khả năng đánh cho mấy gã nha sai tơi bời hoa lá. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, quan phủ sẽ không thể không bị buộc phải toàn lực đối phó Tôn Tín Môn. Cho dù quan phủ nhất thời không làm được gì, Tôn Tín Môn cũng sẽ không còn những ngày yên lành nữa. Chính vì những nguyên nhân ấy, Cốc Thiến Liên càng nghĩ càng không thông, cớ gì mà Phương Dạ Vũ cho phép Bốc Địch phô trương thanh thế như vậy?
Bên cạnh nàng, Phong Hành Liệt đã lắp xong Trượng Nhị Hồng thương, mỉm cười: “Không biết nàng có tin không, Phương Dạ Vũ cố ý muốn quan phủ lại đây, nhờ đó mà khiến cho tin tức nhanh chóng truyền khắp giang hồ”.
Cốc Thiến Liên chợt kinh hãi hét nhỏ: “Bọn chúng đang quay về thuyền!”.
Phong Hành Liệt cười cười: “Mục đích đã đạt, mất thời gian với quan phủ nữa làm gì?”.
Cốc Thiến Liên chợt bật cười ha hả: “Vợ chồng Điêu Hạng cùng Điêu Tích Tình tiểu tặc và các cao thủ đều sang thuyền Bốc Địch, chỉ còn đám thủ hạ đi về phía này thôi. Chúng ta được cứu rồi!”.
Phong Hành Liệt cầm cây cung lớn, lắp một mũi tên quấn vải nhúng vào thùng dầu, đoạn thong dong nói với Cốc Thiến Liên: “Cốc tiểu thư, xin hãy mồi lửa giùm tại hạ!”.
Cốc Thiến Liên lấy hỏa tập ra, do dự: “Liệu có thật sự được không vậy?”.
Phong Hành Liệt liếc về bờ sông xem tình hình.
Điêu Hạng và Bốc Địch lần lượt lên thuyền. Sư đệ của Điêu Hạng Lý Thủ, các cao thủ trẻ tuổi trong Mị Ảnh Kiếm Phái như Bạch Tương, Trần Trọng San, Vệ Thiến cũng đã đi qua thuyền họ. Trên bến thuyền chỉ còn đám nha sai mặt mày hầm hầm đứng nhìn theo.
Phong Hành Liệt quả quyết: “Châm lửa!”.
Cốc Thiến Liên đánh lửa mồi vào đầu mũi tên. Miếng vải tẩm dầu lập tức phừng cháy, khói đen mù mịt bốc lên.
Phong Hành Liệt tay phải kéo căng dây cung.
“Vù!”.
Mũi tên lửa lướt qua mặt sông, cắm đúng vào giữa cánh buồm chính của chiếc thuyền lớn nhất. Phong Hành Liệt tay chân hết sức nhanh nhẹn, tên lửa từng mũi từng mũi liên tiếp bắn đi.
Tất cả buồm giữa của năm chiếc thuyền lớn đều theo nhau bốc cháy. Đám người trên các thuyền đó tức thì hỗn loạn, chửi bới gào thét. Trong khoảnh khắc chưa ai rõ nguyên nhân vì sao.
Trên bờ tiếng la hét động trời, Lý Thủ và đồng bọn lập tức xông tới.
Phong Hành Liệt chưa kịp lắp mũi tên thứ sáu đã cầm Trượng Nhị Hồng thương lao sang mạn thuyền phía bờ, đoạn quay lại Cốc Thiến Liên hét:”Mau chặt neo khởi buồm!”.
Cốc Thiến Liên không đợi hắn ra lệnh, đã vội lao sang chỗ cột dây neo.
Lý Thủ cùng Vệ Thiến đã đặt chân lên ván thuyền.
Phong Hành Liệt cười dài, Trượng Nhị Hồng thương kê dưới tấm ván vận lực hất mạnh, cả tấm ván thuyền bị ép vỡ tung. Lý Thủ đi đầu giận dữ hét một tiếng, mất thăng bằng ngã trở lại bờ.
Vệ Thiến võ công cao hơn họ Lý, khi tấm ván vừa động đã ấn một tay lên mạn thuyền, xoay mình lăng không nhắm hướng sàn thuyền lao lên.
Phong Hành Liệt lại cười ha hả, Trượng Nhị Hồng thương hóa thành trăm nghìn quang ảnh, nghênh đón một kiếm của Vệ Thiến từ trên cao bổ xuống.
Vệ Thiến không hổ là đệ tử đích truyền của Thạng Trung Thiên, kiếm trong tay múa tít dệt nên một màn kiếm ảnh cố cự lại Trượng Nhị Hồng thương, rốt cuộc vẫn kém thế bởi trên không khó mà dụng toàn lực, bị Phong Hành Liệt ép cho lui dần, rồi như con diều đứt dây ngã nhào trở lại bờ sông.
Năm chiếc thuyền mới tới không một chiếc nào may mắn thoát khỏi, tất cả các mũi tên lửa Phong Hành Liệt bắn ra đều trúng đích.
Gió sớm trên sông đang thổi mạnh, lửa đã bén rồi không thể nào dập nổi, mỗi lúc một theo gió lan rộng ra, có muốn cứu không biết bắt đầu từ đâu.
Cốc Thiến Liên đã cắt đứt sợi dây neo thuyền. Chiếc thuyền lớn rùng mình tách bến, xuôi dòng trôi xuống hạ lưu.
Sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt. Lúc mấy cánh buồm phát hỏa, Điêu Hạng cùng đám cao thủ vội vã rời thuyền. Khi đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, chiếc thuyền chở Phong Hành Liệt, Cốc Thiến Liên hai người đã theo dòng nước trôi xa hơn mười trượng.
Điêu phu nhân Vạn Hồng Cúc chợt giậm chân hét lên dữ dội: “Lão gia giúp tôi!”.
Đoạn phóng mình lên khỏi mặt đất.
Điêu Hạng như đã tập luyện với ái thê hàng trăm ngàn lần, hai tay thành thục nâng bàn chân bà ta đẩy mạnh. Điêu phu nhân phóng lên trời, như một mũi tên xé toạc không gian, vượt qua mười mấy trượng đuổi theo chiếc thuyền. Vừa gần đến nơi bà ta vung tay, một sợi dây dài từ trong người bay ra quấn lấy đỉnh cột buồm.
Phong Hành Liệt quả nhiên đoán không lầm. Trong số các nhân vật Mị Ảnh Kiếm Phái bắc du lần này, võ công Điêu phu nhân đúng là cao minh nhất, ý chí nhanh nhẹn quyết đoán, thân pháp như mây trôi nước chảy, có thể chen chân vào hàng ngũ đại cao thủ giang hồ.
Liễu Diêu Chi cùng Bốc Địch lần lượt nhảy xuống chiếc thuyền đánh cá đang đậu bên bờ, tháo dây đuổi theo Phong Hành Liệt.
Phong Hành Liệt hét lớn: “Thiến Liên, để ta đối phó với bà ta, mau mau giương buồm!”. Chưa dứt lời đã lăng không lao lên, Trượng Nhị Hồng thương vung ra nghêng đón Điêu phu nhân đang theo sợi dây bay tới.
Dù tình thế đang thập phần hung hiểm, lòng Cốc Thiến Liên vẫn tràn ngập cảm giác ngọt ngào khi nghe Phong Hành Liệt gọi mình thân mật như vậy, lập tức dũng khí bốc cao, đáp lớn một tiếng “Được rồi!”, đoạn chạy lên đầu thuyền đến dưới cột buồm, vận hết sức kéo cánh buồm lên.
“Tinh tinh, tang tang!” Điêu phu nhân rút ra cây đoản kiếm dài hai thước, liên tiếp đỡ lấy bốn thương nhanh mạnh như sấm của Phong Hành Liệt.
Một hơi chân khí của Phong Hành Liệt đã cạn, thân mình chững lại như sắp rơi xuống.
Điêu phu nhân dùng sợi dây dài quấn lấy cột buồm, mượn lực kéo mạnh bay về phía trước, xem ra muốn khống chế cả không gian trên sàn thuyền. Từ vị trí của bà ta có thể nhìn xuống toàn bộ con thuyền, lên công xuống thủ đều hết sức có lợi.
Phong Hành Liệt đã rơi xuống vài thước, liền hét to một tiếng, Hồng thương trên tay rung mạnh, chỉ nhờ một chút sức đó mà lộn người vượt lên phía trước, một chân điểm vào thân cột buồm lao tới trên đỉnh. Nơi hắn đạp lên, cây cột gỗ lập tức lún vào, có thể thấy Phong Hành Liệt đã dùng sức mạnh đến mức nào.
“Vù!” một tiếng lạnh người, Trượng Nhị Hồng thương biến thành trăm ngàn quang ảnh, như muôn đóa hoa nở rộ bao trùm lấy Điêu phu nhân.
Lúc này Cốc Thiến Liên đã giương được buồm. Con thuyền lớn lập tức tăng tốc độ, nhanh chóng bỏ xa chiếc ghe đánh cá.
Điêu phu nhân không ngờ Phong Hành Liệt có thể ứng biến linh xảo như vậy. Chỉ một thoáng không đề phòng, kình khí