Tạ Phong chậm rãi bước vào đại sảnh, đi hai bên là Giản Chính Minh và Sa Thiên Lý của Tây Ninh Phái, phía sau mới là các đồng môn Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều, cũng là hai trong số mười tám cao thủ hạt giống. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nhìn vào đội hình đó, không khó đoán ra Tây Ninh đã vào một phe với Trường Bạch trong vụ án Hàn phủ này.
Chủ nhà Hàn Thiên Đức biến sắc mặt, vội vã đứng dậy vòng tay nghênh tiếp: “Hàn Thiên Đức cung nghênh đại giá quang lâm!”.
Sắc mặt Tạ Phong đã xám lại càng sầm lại, ngửa lên trời than: “Chuyện như vậy xảy ra trong phủ của Thiên Đức huynh khiến người trên kẻ dưới trong toàn phủ bị quấy rầy không ngớt. Tạ mỗ thật áy náy, chỉ hy vọng hôm nay có thể làm sáng tỏ toàn bộ sự việc, những người liên quan được yên, Bát phái chúng ta cũng không còn phải xôn xao về chuyện này để người ngoài chê cười nữa”.
Lời lẽ khách khí của Tạ Phong với Hàn Thiên Đức khiến tất cả quần hùng đều cảm thấy bất ngờ, bởi lẽ dẫu sao thì hung án cũng xảy ra trong Hàn phủ, hơn nữa chuyện Hàn Ninh Chỉ có quan hệ hết sức đặc biệt với Mã Tuấn Thanh đã không còn là điều bí mật, mà Mã Tuấn Thanh giờ đây lại là nghi can lớn nhất, Trường Bạch Phái phải hận Hàn Thiên Đức mới là đúng lý.
Cũng có người nghĩ đến việc Tạ Phong ăn nói khách khí như vậy là muốn thu hẹp phương diện công kích, tập trung lực lượng để đối phó Thiếu Lâm, bởi Hàn Thiên Đức tuy võ công không cao nhưng lại có vị trí hết sức đặc biệt trong Bạch đạo, Tạ Phong nếu cứ khăng khăng không khách khí với Hàn Thiên Đức, cả Bát Phái Liên minh không chừng sẽ có hậu quả khó lường.
Hàn Hy Văn bước lên mời mọi người ngồi xuống dãy ghế xếp sẵn ở bốn xung quanh rồi kêu gia nhân dâng lên danh trà mỹ điểm.
Không khí căng thẳng lúc ấy mới dịu đi chút ít.
Đại diện các phái trong Liên minh lần lượt ngồi xuống, các đệ tử tiểu bối đều không dám ngồi mà đứng sau ghế tôn trưởng của họ, vì thế quanh tường còn thừa ra đến bảy tám chiếc ghế trống. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Thiên Đức và nhi tử đều có mặt. Nhân sĩ Bạch đạo ngoài Tần Mộng Dao, Dương Phụng, Hạ Hầu Hành, còn lại đều là người trong bát phái bao gồm có Tạ Phong, Hồng Đạt Tài, Trịnh Khanh Kiều của Trường Bạch; Sa Thiên Lý và Giản Chính Minh của Tây Ninh; Bất Xá của Thiếu Lâm; Vân Thanh của Xuất Vân Đạo quan, phu thê Hướng Thanh Thu từ Thư Hương Thế gia; Tiểu Bán Đạo nhân của Võ Đang; Lãnh Thiết Tâm và các đệ tử của Cổ Kiếm Trì. Ngoài Bồ Đề Viên, lãnh tụ của cả bảy phái đều đồng thời xuất hiện, có thể thấy được sự coi trọng của Bát đại Liên minh đối với vụ án này.
Mã Tuấn Thanh ngồi giữa Bất Xá và Vân Thanh, nét mặt im lìm không chút biểu hiện, đầu cúi xuống lảng tránh ánh mắt hằn học của Tạ Phong. Không biết hắn đang tự hổ với lòng hay là đã có đối sách nên không muốn để lộ cho người khác thấy vẻ mặt của mình?
Tần Mộng Dao ngồi yên một góc, sắc mặt tĩnh như chỉ thủy. Trong khung cảnh đông đúc căng thẳng như vậy nàng vẫn để lại cho người ta một cảm giác bình yên đặc biệt. Chúng nhân trong phòng, nhất là những nam nữ đệ tử trẻ tuổi, đều bị nhan sắc và thân phận đặc biệt của nàng thu hút, thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm nhìn.
Tạ Phong nhấp một ngụm trà, đặt cốc lên chiếc kệ bên cạnh, khẽ cười gằn một tiếng, thầm nghĩ Bất Xá ngươi cứ giả câm là được chắc, ta lại muốn ngươi phải bẽ mặt một phen! Bèn quay sang Bất Xá nhếch mép cười: “Bất Xá đại sư, theo ta được biết, vì cái chết thảm của tiểu nhi mà Thiếu Lâm đã hao tổn rất nhiều tâm lực, có điều không biết việc điều tra đã có kết quả nào chưa?”.
Tạ Phong và Bất Xá đều là thành viên trong mười tám cao thủ hạt giống, cũng là hai người có tư cách được liệt vào hội đồng Thập nhị nguyên lão trong Bát Đại Liên minh, cả thân phận lẫn võ công đều tương đương, cùng có tiềm năng trở thành lãnh tụ Bạch đạo. Vì thế Tạ Phong với dã tâm hừng hực của mình không lúc nào không coi Bất Xá là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất. Nếu có thể lật đổ Bất Xá, sớm muộn gì lão cũng sẽ trở thành đệ nhất nhân của Bát Đại Liên minh.
Những biểu hiện kiệt xuất của Bất Xá lúc mười tám cao thủ hạt giống vây công Bàng Ban đã vô tình đẩy Tạ Phong vào thế dưới cơ, càng khiến cho cuộc ganh đua ngấm ngầm giữa hai người trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.
Bất Xá thầm thở dài một tiếng, đặt cốc trà xuống, ôn tồn: “Sau khi nhận được tin bất hạnh của lệnh lang, tệ phái dưới sự chủ trì của Trưởng môn sư huynh đã lập tức tiến hành hội nghị Trưởng lão, quyết định rằng chỉ cần có người đưa ra được chứng cứ xác đáng chứng minh môn nhân Mã Tuấn Thanh đúng thực là hung thủ giết chết Tạ Thanh Liên của quý môn, tiểu tăng lập tức thanh lý môn hộ ngay tại đây!”, đoạn nhanh như chớp vung tay, Môn pháp lệnh đại diện cho quy pháp tối cao của Thiếu Lâm hóa thành một luồng hắc ảnh vút lên cắm vào chiếc dầm ngang trên nóc nhà, song lại chỉ sâu chừng hơn một tấc, nằm ngay ngắn chính giữa cây dầm. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tạ Phong trong lòng không khỏi khẽ run lên, chỉ một động tác vung tay đơn giản của Bất Xá đã chứa đầy học vấn bên trong. Môn bài pháp lệnh này vốn được làm từ sắt tinh nên trọng lượng không phải là nhẹ, cộng với việc Bất Xá vận toàn lực ném đi, lẽ ra phải cắm ngập vào cây dầm gỗ, thế nhưng thực tế lại chỉ sâu chừng hơn một tấc!
Xem ra việc Bàng Ban nói rằng Bất Xá đã thành công luyện thành vô thượng tâm pháp “Lưỡng cực quy nhất” của võ học quả thật là không phải hư ngôn!
Trái với Tạ Phong, Mã Tuấn Thanh lại khấp khởi mừng thầm. Bất Xá muốn người khác đưa ra bằng cớ chứng minh hắn có liên quan đến chuyện của Tạ Thanh Liên, nếu chuyện đó xảy ra thì hôm nay hắn nhất định khó tránh khỏi họa diệt thân, nhưng việc tìm ra bằng cớ đó đâu phải dễ dàng? Một lời của Bất Xá nghe có vẻ chí công vô tư, thực ra đã giành hết tiện nghi về cho hắn.
Lẽ nào Bất Xá quả thực vì mối quan hệ với phụ thân hắn Mã Nhiệm Danh mà ngầm bảo vệ cho Mã Tuấn Thanh này? Nghĩ như vậy, trong lòng Mã Tuấn Thanh không khỏi càng nảy sinh thiện cảm với Bất Xá.
Tần Mộng Dao thầm than thở, nàng vừa đem chuyện xảy ra đêm qua với Hà Kỳ Dương kể cho Bất Xá, nhưng những lời lúc này của ông đã cho thấy Bất Xá sẽ không dễ dàng thanh lý môn hộ. Người như Bất Xá không bao giờ dung túng vô nguyên tắc cho tiểu bối như vậy, điều ông ta thật sự muốn bảo vệ chính là danh dự của Thiếu Lâm. Vì Thiếu Lâm, Bất Xá có thể làm bất cứ chuyện gì.
Một chiêu này của Bất Xá trông đơn giản mà hết sức lợi hại. Nếu chẳng may có người đưa ra được chứng cứ không thể phản bác, ông ta sẽ một chưởng tiễn Mã Tuấn Thanh quy thiên, quần hùng các môn phái khác cũng không thể nói gì hơn. Nhưng nếu không ai đưa ra được chứng cứ thì cũng khó có thể ép được Bất Xá giao Mã Tuấn Thanh ra cho Trường Bạch.
Trừ các nhân vật có dính líu sâu xa, quần hùng các môn phái khác đều cảm thấy Bất Xá quả thật là thẳng thắn phóng khoáng, bởi việc Mã Tuấn Thanh giết Tạ Thanh Liên chỉ là chuyện ngờ vực trong lòng, chưa ai nói ra, cũng chưa hề có chút chứng cớ.
Giờ đây Bất Xá đã công khai nghi ngờ đó, phái Trường Bạch nếu muốn áp đảo khí thế của Bất Xá thì bắt buộc phải đưa ra chứng cứ, bằng không sự việc sẽ không bao giờ có thể kết thúc.
Bất Xá nhìn lên tấm Môn pháp lệnh cắm trên xà nhà, cất giọng thản nhiên: “Đây là lệnh phù chấp pháp của tệ môn, đại diện cho danh dự nghiêm chính bất phiến của Thiếu Lâm, Bất Xá tuyệt đối sẽ không làm ô uế thanh danh của lệnh phù này!”.
Một tiếng cười dài từ miệng “Xích cước tiên” Dương Phụng vang lên, đoạn lớn giọng nói: “Hay lắm! Tông Đạo huynh lập trường phân minh rõ ràng, thật là sảng khoái!” Đối với Dương Phụng, những chiến hữu vào sinh ra tử chống Nguyên ngày trước, bất luận là đã làm hòa thượng hay Hoàng thượng, lúc nào cũng là Hứa Tông Đạo, cũng giống như Chu Nguyên Chương mãi mãi cũng sẽ chỉ là Chu Nguyên Chương vậy thôi”.
Cao thủ trong phòng thấy ngay là Dương Phụng đã mượn lời để nhằm vào Tây Ninh Kiếm Phái đang đứng về phía Trường Bạch, không khỏi thầm chau mày, biết cuộc công nghị hôm nay sẽ rất khó mà suông sẻ được.
“Quỷ vương” Hư Nhược Vô tuy không phải là thành viên Bát Đại Liên minh nhưng lại có ảnh hưởng to lớn trên giang hồ và ngay trong cả Liên minh. Rất nhiều tinh anh trung kiên trong Liên minh như Bất Xá đều đã từng là mãnh tướng dưới trướng ông ta.
Dương Phụng đại diện cho Hư Nhược Vô mà đến, chỉ điểm này cũng đủ để khiến Bát phái không thể không coi trọng ý kiến và cách nhìn nhận của lão.
Sắc mặt của Tạ Phong càng sa sầm xuống. Bao nhiêu năm nay, việc lúc nào cũng phải cam bái hạ phong dưới cờ Thiếu Lâm đã làm lão ta thống hận, cái chết của đứa con độc nhất lại làm thù chất thêm thù. Nếu chỉ trừng phạt một mình Mã Tuấn Thanh thì vẫn chưa thể xóa đi nỗi phẫn uất trong lòng lão, danh dự Thiếu Lâm phải bị chà đạp dưới chân mới chân chính giúp lão thỏa cơn oán hận.
Vô Tưởng tăng của Thiếu Lâm đã từng hai lần giao đấu với Bàng Ban, tuy đều thất bại song lại không có ai dám khinh thường, trái lại còn cảm thấy Thiếu Lâm chí ít thì cũng có gan dám làm, sau khi Tuyệt Giới hòa thượng lâm tử dưới tay Bàng Ban mà vẫn ngang nhiên tiếp tục khiêu chiến Thiên hạ đệ nhất ma quân ấy, còn với Bất Lão thần tiên của Trường Bạch từ trước đến giờ luôn né tránh giao đấu với Bàng Ban, võ lâm ít nhiều đã có lời ra tiếng vào. Chỉ một điểm này đã khiến Trường Bạch và Thiếu Lâm khó
thể tương dung, Tạ Thanh Liên hôm đó luôn tìm cách nói kháy Mã Tuấn Thanh cũng chính là vì nguyên nhân ấy.
Giờ đây Bất Xá đã thể hiện rõ lập trường, tiến có thể công mà lui cũng có thể thủ, cùng lắm là hy sinh một Mã Tuấn Thanh. Điều đó đủ làm cho Tạ Phong từ trước đến giờ luôn uất ức khi bị Bất Xá ghìm ở vị trí thứ hai càng thêm tức giận, chỉ hận một điều đây không phải là nơi chốn và thời gian để lão ta có thể ra mặt gây sự.
Giản Chính Minh ngồi