Một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng lại trước đại môn cao to hùng vĩ của Phủ đài đại nhân phủ Vũ xương. Lính canh cửa thấy người đến khí thái phi phàm liền vội vàng ra nghênh đón, không dám khinh suất.
Phạm Lương Cực trong vai xa phu, bỏ mũ nhảy xuống đất, hai mắt liến láu liếc xung quanh, cất giọng hách dịch: “Ai là người phụ trách giữ cửa, gọi hắn đến gặp ta!”.
Đám vệ binh nhìn lão không chút thuận mắt, song thần thái ngạo mạn cùng cỗ xe ngựa thập phần xa hoa đó lại không thể coi thường, đành cố nhịn cơn bực tức, quát hỏi: “Người đến là ai?”.
Phạm Lương Cực biết đối phương thấy dáng vẻ của mình đã tỏ ra khiếp sợ, bèn được thể lấn tới, kẻ cả: “Chúng ta là chuyên sứ đại diện cho Quốc vương Cao Ly, nhận lời mời của Thiên tử Đại Minh, đường xa từ Cao Ly đến Hoa Hạ triều cống. Nếu còn không mau thông báo, Qúy phủ đại nhân mà trách tội xuống e rằng các người không gánh được đâu!”.
Đám lính canh cửa chưa từng nghe nói đến tên Cao Ly, song đối với bốn chữ “Thiên tử Đại Minh” lại vô cùng thính nhạy, vừa lọt vào tai đã nhảy dựng lên, lập tức cắt người vào trong thông báo.
Hàn Bách ngồi trong xe mà thấp thỏm kinh hãi, nghĩ bụng tử lão quỷ này tưởng nói đùa hóa ra làm thật, tình thế đã tiến thoái lưỡng nan, phải thế nào mới được đây?
Nhu Nhu ngồi cạnh Hàn Bách nhìn qua cửa sổ, thấy Phạm Lương Cực đóng thần giả quỷ bên ngoài, không nhịn được phải bật cười: “Công tử trông Phạm đại ca có giống tên hề trên sân khấu không?”.
Hàn Bách gượng cười: “Chúng ta có ai không giống tên hề chứ... ấy! Vì sao nàng hình như không sợ chút nào cả?”.
Nhu Nhu nhìn chàng tươi cười: “Sợ gì chứ? Đại ca sẽ có cách mà, hơn nữa còn công tử bảo vệ thiếp!” Hàn Bách nghĩ một hồi cũng thấy quả thật chẳng có chuyện gì đáng sợ, có bị phát hiện thì cùng lắm là đại náo phủ đài một phen. Nghĩ đến đây, tuy vẫn chưa thật yên tâm song sắc mặt cũng đã lấy lại phần nào tráng khí. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Nhu Nhu khẽ nói: “Có người đến!”.
Hàn Bách nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy mười mấy nha dịch đang hộ tống một người mặc quan phục nhưng bộ dạng lại như sư gia, qua cửa hông bước ra khỏi cổng.
Phạm Lương Cực vẫn giữ vẻ cao ngạo, bước lên cười lớn: “Vị quan gia này thân giữ chức vụ gì, nên xưng hô thế nào đây?”.
Mệnh quan kia sắc mặt sầm xuống, hẳn là không chút hài lòng với cách ăn nói của hàng tùy tùng như lão già kia, miệng lạnh lùng hỏi: “Chuyên sứ đại nhân Cao Ly ở đâu?”
Ánh mắt dừng lại trên thành cỗ xe.
Một lão hồ ly như Phạm Lương Cực làm sao không hiểu ra ý hắn ta, liền ghìm giọng xuống nói: “Phác Văn Chính chuyên sứ đại nhân của chúng ta, ở Cao Ly đức cao vọng trọng, uy nghiêm vô cùng, cũng may mà ngài thích nhất là kết giao bằng hữu, ngài nhìn xem!” Đoạn lấy ra từ trong người một chiếc hộp nhỏ hình vuông dài chừng nửa thước, từ từ mở nắp.
Thì ra bên trong là một con ngọc mã màu xanh trong suốt, chạm khắc hết sức tinh xảo.
Mệnh quan nhìn người không nhạy nhưng rất biết vật, vừa liếc vào hộp mắt đã trợn tròn, cổ vươn dài ra, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng.
Hàn Bách trong xe hừm lên một tiếng: “Tiểu quan này nếu biết trước mặt hắn chính là đạo tặc tổ, không biết hắn sẽ thế nào?”.
Nhu Nhu ghé sát tai chàng nói khẽ: “Hôm qua Phạm đại ca chính là đi lấy những thứ này mà...!
Phạm Lương Cực e hèm, đoạn thấp giọng như nói với kẻ đồng lõa: “Chuyên sứ đại nhân của chúng ta thích nhất là kết giao bằng hữu, vì thế đã chuẩn bị vô số lễ vật, cái gọi là tiên lễ hậu... à không, hậu... hậu giao hữu ấy mà! Con ngọc mã của tệ quốc đây chính là lễ vật diện kiến của chúng ta với ngài. Phải rồi, nên xưng hô ngài ra sao nhỉ?”.
Mệnh quan kia vội vàng đáp lại: “Tiểu quan là Phương Viên, thám sự văn thư của Phủ đài đại nhân, món lễ vật này... món lễ vật này...” vừa nói vừa đưa mắt nhìn đám nha dịch cũng đang trố mắt thèm thuồng vây quanh, trong bụng thầm hận lão già hớ hênh sao không chọn chỗ vắng người mà đưa. Món quà quý này đâu thể chia năm xẻ bảy, nhưng nếu cố nuốt một mình mà bị bọn chúng tố cáo thì lại càng thảm hơn!
Phạm Lương Cực nhét chiếc hộp vào tay hắn, rồi lại lấy ra một túi vải thô, hóa ra bên trong đựng những hơn mười quả cầu bằng vàng nặng trịch, nheo mắt cười hì hì: “Chuyên sứ đại nhân chúng ta kết giao bằng hữu càng nhiều càng tốt, món quà nhỏ này tặng cho các vị nha dịch đại ca đó!”.
Gã nha dịch già bên cạnh Phương Viên mắt sáng hẳn lên, không chờ mời đã đỡ lấy chiếc túi, đoạn nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn.
Đám nha dịch vội vàng mở rộng đại môn, nghênh đón những vị khách quý vẫn chưa biết từ đâu đến!
Phương thám sự vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng tay đã cầm món lễ vật mà tuyệt đối sẽ không bao giờ trả lại, phân vân một chút mới nghĩ, ta chỉ phụ trách thông báo, cùng lắm là nói đỡ thêm vài câu, gặp hay không là do Phủ đài đại nhân quyết định, bèn cất cao giọng: “Mời chuyên sứ Cao Ly vào phủ, hạ quan sẽ lập tức thông báo cho Phủ đài Lan đại nhân!”.
Phạm Lương Cực cho xe tiến thẳng vào phủ. Trong bốn con ngựa kéo xe, đương nhiên có Khôi Nhi mà Hàn Bách yêu quý như huynh đệ ruột thịt.
Đến trước sân phủ, đám nha dịch nhiệt liệt mời vị thần tài Phạm Lương Cực dừng xe. Phương Viên lên tiếng: “Vị này... vị này...”.
Phạm Lương Cực nheo mắt: “Ta tên Phác Thanh, là Thị vệ trưởng của Chuyên sứ.
Đừng có thấy ta thấp bé mà coi thường, mười hán tử tráng kiện cũng chưa chắc đẩy được ta đâu”.
Phương Viên thầm nhủ bộ dạng ngươi thế kia, chịu được một quyền đã khá lắm rồi, song trên tay đang cầm đồ quý của người, làm sao lại dám có ý bất kính, bèn nghiêm mặt hỏi: “Phác Thị vệ trưởng, cả đoàn Sứ tiết các ngài chỉ có chừng này người thôi sao?”.
Phạm Lương Cực ngửa mặt lên trời than thở: “Phương thám sự không biết rồi, chúng ta vừa rời Cao Ly đến Tháp Lỗ Mộc Vệ thì bị bọn thảo khấu tấn công. Hà, tình cảnh lúc đó thật là khủng khiếp, thảo khấu như kiến tứ phía xông đến, binh sĩ chúng ta từng người một ngã xuống. Ta thấy tình thế không ổn đã liều chết mang cống phẩm dâng Đại Minh Thiên tử và những lễ vật này phá vây đào tẩu. Chuyên sứ bị lạc trong đám loạn quân, ta tìm cả ba tháng trời mới tình cờ gặp lại ngài, có điều đầu Chuyên sứ bị chấn động, rất nhiều chuyện không còn nhớ nổi nữa”.
Phương Viên hỏi vẻ hiếu kỳ: “Ngài chẳng phải phụ trách bảo vệ Chuyên sứ đại nhân sao? Vì sao bao nhiêu cống phẩm lễ vật như vậy có thể mang đi, còn người lại bị thất lạc?”.
Phạm Lương Cực nghiêm trang thấp giọng: “Đại nhân không biết rồi! Lúc rời Cao Ly, Hoàng thượng tệ quốc đã đặc biệt dặn dò, người mất còn có thể thay người khác, bảo vật mất đi thì không gì thay thế được, ngài hiểu chứ?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hai lão hồ li đưa mắt nhìn nhau, cười hà hà vẻ ta đây đã hiểu. Tiếng cười của Phương Viên tràn đầy vẻ từ bi giả tạo, bàn tay không ngừng vuốt ve con ngọc mã như sợ của trời cho bỗng dưng lại biến mất.
Đoạn hắn hỏi câu thủ tục cuối cùng: “Trong xe phải chăng chỉ có một mình Chuyên sứ đại nhân?”.
Phạm Lương Cực khẽ lắc đầu: “Trong xe ngoài Phác Chuyên sứ ra còn có vị tiểu thiếp mới nạp của ngài. Nếu không có cô ấy cưu mang thì... hà hà, ngài hiểu rồi đấy!”.
Phương Viên gật đầu lia lịa ra bộ đã thông suốt: “Phác Thị vệ trưởng, chi bằng ngài mời Chuyên sứ xuống xe, đến khách sảnh ngồi nghỉ uống cốc trà nóng, để hạ quan bẩm báo chi tiết tình hình lên Lan đại nhân!”.
Phạm Lương Cực chau mày: “Ngoại giao có lễ tiết của ngoại giao, thân phận Chuyên sứ chúng ta đâu phải tầm thường, ngài đến cũng chẳng khác nào Quốc vương chúng ta thân lâm. Lan đại nhân tuy đã thất thố không nghênh đón ngoài cửa lớn, chí ít thì cũng nên đến đây nghênh tiếp Chuyên sứ xuống xe mới phải”.
Trên mặt Phương Viên hiện vẻ lúng túng, một lúc mới dám lên tiếng: “Thôi được, hạ quan sẽ bẩm chuyện này với Lan đại nhân!”.
Phạm Lương Cực lại lấy trong người ra một chiếc hộp lớn, miệng cười tươi tỉnh: “Chuyên sứ chúng tôi thích nhất là tiên lễ hậu... hậu giao hữu, phiền Phương thám sự giao chút lễ mọn này cho Lan đại nhân để bày tỏ thành ý kết giao bằng hữu của chúng ta!”.
Phương Viên nhìn chiếc hộp mà tim không khỏi đập mạnh, thầm nghĩ trong người lão già này khéo đựng cả một kho báu mất, bằng không sao cứ lấy hết món này lại lôi ra món khác, bèn nhận chiếc hộp rồi mau mắn rời đi.
Tốp nha dịch gươm đao tuốt trần canh giữ bốn phía, người nào người ấy thần thái cung kính cẩn trọng như chính Hoàng đế giá lâm.
Phạm Lương Cực đi đến bên cửa sổ xe, khẽ nói: “Tìm bức chiếu thư khốn kiếp ấy ra, giờ là lúc phải dùng đến rồi!”.
Hàn Bách trách móc: “Người ta mời mình vào phòng khách uống trà chẳng phải là quá tốt sao? Vì sao lại muốn Phủ đài đại nhân đích thân ra nghênh tiếp? Cương quá mà hỏng chuyện là ông không trách được ai đâu!”.
Phạm Lương Cực nhận bức chiếu thư từ tay Nhu Nhu, chợt dịu giọng đến bất ngờ: “Bách nhi à, ngươi không hiểu đạo xử thế trên quan trường rồi. Ngươi càng làm cao, uy thế càng lớn, bọn chúng càng kính nể ngươi hơn, đã thông chưa hả?”.
Hàn Bách cứng họng không biết nói gì. Nỗi lo trong lòng giảm được chút ít, đầu óc cũng trở nên hoạt bát hơn, liền vặn lại Phạm Lương Cực: “Ông cứ không phân lớn nhỏ như vậy, gặp ai cũng tặng lễ vật, không khéo chưa đến Kinh sư chúng ta đã biến thành ăn mày rồi!”.
Phạm Lương Cực lên ngay giọng dạy dỗ: “Xin Phác chuyên sứ yên tâm, Bốc Thị vệ trưởng ta đâu phải tặng sai người. Cửa đầu tiên