Hậu hoa viên Phương phủ.
Phương Dạ Vũ lặng yên ngồi trong tiểu đình, sắc mặt lúc trầm tư lúc lại thẫn thờ.
Mấy canh giờ trước Phương Dạ Vũ đã ha hả cười mà rời căn phòng của Tần Mộng Dao, nhưng sự thê lương trong lòng chỉ có một mình hắn biết.
Hơn hai mươi năm qua, không một ngày nào hắn không nghiến chặt răng tiếp nhận những bài tập nghiêm khắc đến tàn nhẫn của Bàng Ban, mà bản thân hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của lão Ma Sư, mọi yêu cầu lão đưa ra cuối cùng hắn đều làm được.
Quãng thời gian khổ ải ấy đã biến Phương Dạ Vũ từ một đứa trẻ bình thường trở thành một cao thủ hàng đầu võ lâm. Nếu không phải từ năm mười tám tuổi hắn phải phân tâm chuẩn bị kế hoạch lật đổ Chu Nguyên Chương, võ công của hắn đã có thể tiến cao hơn nữa, thậm chí rất có thể sánh được với Bàng Ban lúc trẻ.
Nhưng, gánh nặng phục quốc trên vai đã khiến Phương Dạ Vũ không thể không gác việc theo đuổi chí thượng võ đạo sang một bên, đó cũng là điều nuối tiếc thứ nhất trong lòng hắn.
Điều nuối tiếc thứ hai hắn vừa trải qua một canh giờ trước.
Từ trước đến giờ Phương Dạ Vũ rất mực tin tưởng vào bản thân, tự cho rằng không bao giờ bị tình cảm chi phối. Nhưng hôm nay, lúc từ chối đề nghị của Tần Mộng Dao, lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị đau xót như đứt gan đứt ruột trong lòng.
Chỉ bởi vì Phương Dạ Vũ biết, mối tình duyên với người con gái duy nhất có thể làm hắn điên đảo tâm can đã vĩnh viễn chấm dứt! Từ nay về sau, hắn chỉ có thể thu tình cảm lại, để chuyện đó qua đi như gió thổi mây bay!
Vận mệnh đã sắp đặt hắn chỉ có thể lựa chọn, hoặc là bá nghiệp, hoặc là ái tình!
Tất cả mỹ nữ trong thiên hạ, hoặc bất cứ ai đem lòng yêu hắn, cũng không thể thay thế được bóng hình Tần Mộng Dao. Cho dù có đạt thành nghiệp bá, có thể thu cả thiên hạ về tay, nhưng với Phương Dạ Vũ, hai điều tiếc nuối ấy là vĩnh viễn không thể bù đắp.
Giọng Lý Xích Mi vang lên ở phía sau: “Sau khi gặp Tần Mộng Dao về có chút tâm sự chứ gì?”
Phương Dạ Vũ thở dài, nói không chút giấu diếm: “Đến lúc này Dạ Vũ mới thực sự hiểu được nỗi khổ trong lòng sư tôn”.
Lý Xích Mi chợt sang sảng ngâm: “Niệm yếu gian tiễn, giáp trung kiếm. Không ái xuẩn, kính hà thành? Thời dị thất, tâm đồ tráng, tuế tương linh!”
Phương Dạ Vũ ngây người ra một hồi. Vốn rất am hiểu văn chương của cả hai vùng đất Trung thổ và Mông cổ, hắn biết Lý Xích Mi vừa đọc một đoạn trong “Lục châu ca đầu” của từ nhân Nam Tống Trương Hiếu Tường. Bài từ bi phẫn ý nói vũ khí sắc bén nhưng lại chỉ dùng để tích tụ bụi trần, khi tỉnh ra thì thời cơ đã mất, chỉ còn lại những ân hận vô hạn.
Lý Xích Mi thở dài một tiếng, lại ngâm: “Nhớ chuyện năm xưa, bao ngày gian khó, không phải sức người...”.
Phương Dạ Vũ đập một tay xuống bàn đá, nói lớn: “Lý lão sư dạy rất phải. Vì hàng nghìn hàng vạn đồng bào Đại Mông ta, tư tình nhi nữ của Phương Dạ Vũ này được hay mất thì cũng có nghĩa gì chứ?”.
Lý Xích Mi mỉm cười: “Thế mới là nam tử hán đại trượng phu! Con người ta sống được bao nhiêu năm? Cuộc đời thoắt cái đã trôi qua, nếu không thể sớm định ra mục tiêu mà bắt tay vào làm, thử hỏi còn gì là sảng khoái nữa? Như Lý mỗ đây, muốn tìm một nơi đào viên thế ngoại vui nốt quãng đời còn lại vốn là chuyện trong tầm tay, nhưng vì sao ta vẫn không từ lao khổ mà trở lại vùng đất đau lòng Trung Nguyên này, cũng chỉ là bởi muốn sống có ý nghĩa hơn mà thôi!”.
Phương Dạ Vũ đưa tay gạt mấy giọt lệ anh hùng, ha hả cười lớn: “Lý lão sư ra ngoài một chuyến, có được tin gì về hai người Hàn Bách và Phạm Lương Cực không?”
Lúc nói đến tên Hàn Bách, ngữ khí của hắn thoắt sắt lại lạnh lùng.
Lý Xích Mi lẳng lặng: “Nói ra cũng thật khó tin. Hai người bọn chúng như đã tan biến trong không khí, không để lại chút dấu vết gì”.
Phương Dạ Vũ trầm ngâm một hồi mới gật đầu nói: “Nếu Lý lão sư cũng nói như vậy, hai người này hẳn là đã thoát khỏi Vũ Xương. Nhưng bọn chúng lại có thể đi đâu, hơn nữa... hơn nữa...”.
Phương Dạ Vũ chưa bao giờ định nói rồi lại thôi như thế, Lý Xích Mi biết ngay nguyên nhân trong đó, chau mày tiếp lời: “Hơn nữa Hàn Bách lại yêu nhất là Tần Mộng Dao. Chỉ cần biết Tần Mộng Dao gặp nguy, tất sẽ bất chấp tất cả mà đến cứu viện. Nếu chúng ta có thể lợi dụng điểm yếu này của hắn, hắn còn có thể chạy đi đâu?”.
Phương Dạ Vũ khẽ nhếch mép cười, thong thả nói: “Tên tiểu tử Thích Trường Chinh này cũng thật là thần thông quảng đại, có thể thoát khỏi thiên la địa võng chúng ta giăng ra mà thoi thóp đến tận giờ này. Dạ Vũ thậm chí có chút lo ngại, cả hắn chúng ta cũng không diệt được!”.
Lý Xích Mi thở nhẹ: “Thiếu chủ yên tâm, hiện giờ cả Trường Giang đều nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta. Dù hắn có mọc thêm hai cánh cũng đừng hòng thoát khỏi. Do Tàn Địch và Mông Đại, Mông Nhị mấy người đã hỏa tốc tới tiếp trợ vây bắt. Lúc hắn để lộ tung tích cũng là lúc hắn hết sống, cho dù là Đại La Kim tiên cũng khó mà cứu hắn được”.
Phương Dạ Vũ thở mạnh một hơi, nói: “Chu Nguyên Chương kể từ khi được Quách Tử Hưng theo giúp, thế như mặt trời giữa ngọ. Đại vận ba mươi năm đã tận mà vẫn yên vị trên ngôi báu, chẳng lẽ vận khí của hắn vẫn chưa cạn sao?”.
Lý Xích Mi nghe đến tên Chu Nguyên Chương, hai mắt ánh lên vẻ thù hận ghê gớm, lạnh giọng: “Sáng nghiệp thì dễ, giữ nghiệp mới khó, xây dựng thì khó, phá hoại lại dễ, bốn câu nói này là chân lý bất di bất dịch. Đến thời khắc này ta mới thấy, trên giang sơn Đại Mông ta đã xuất hiện một tia sáng mặt trời. Nếu chúng ta nắm bắt được cơ hội, việc quay lại Trung Nguyên không phải là chuyện không thể”.
Phương Dạ Vũ gật gù: “Mấu chốt bây giờ là ở Nộ Giao Bang. Việc chúng bỏ đảo mà đi, tuy là cao minh, nhưng chúng ta lại còn thủ đoạn khác, nhất định sẽ khiến cho chúng ngậm hận ở Động Đình Hồ!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lý Xích Mi ngửa mặt cười lớn, chậm rãi: “Lý mỗ đã rất lâu rồi không gặp được cao thủ thực thụ, chỉ mong Bất Xá không làm ta thất vọng!” Dừng một lát lão nhìn Phương Dạ Vũ dò hỏi: “Nếu như lại gặp Tần Mộng Dao, thiếu chủ bảo Lý mỗ nên xử lý thế nào?”.
Phương Dạ Vũ trầm giọng trả lời: “Ta cũng đã từng hỏi Sư tôn câu đó, ông biết Người trả lời ta thế nào không?”.
Lý Xích Mi gượng cười: “Nếu ta là Bàng lão, ta cũng không trả lời được câu hỏi của Thiếu chủ”.
Phương Dạ Vũ lẳng lặng gật đầu: “Đó cũng là câu trả lời của Dạ Vũ, Lý lão sư cứ xem tình thế mà xử lý”.
Lý Xích Mi hiểu ý gật đầu, thầm nhủ “ Vô độc bất trượng phu!”.
Để đạt thành đại nghiệp, người đầu tiên Phương Dạ Vũ phải trừ bỏ không phải là Bất Xá, không phải Hàn Bách, cũng không phải Phong Hành Liệt, mà chính là Tần Mộng Dao thân kiêm trưởng lão cả hai đại thánh địa Bạch đạo là Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Tông. Tiêu diệt được người này, chẳng khác nào tiêu hủy linh hồn của Bạch đạo Trung Nguyên, Bát phái sẽ không đánh mà trở nên tan tác.
Lý Xích Mi hành lễ cáo lui.
Phương Dạ Vũ còn lại một mình, lặng lẽ ngồi trong đình quán, chìm ngập trong ánh nắng rơi rớt của buổi chiều tà.
o0o
Thích Trường Chinh đứng vững trên thân cây thuận dòng lướt đi, chỉ không đầy một canh giờ đã được chừng hơn mười dặm. Đoán đã qua Qúy Châu phủ, trong lòng hắn yên tâm hẳn, nhìn lên phía trước thấy lòng sông dần thu hẹp lại, đá ngầm lởm chởm càng lúc càng nhiều. Bất đắc dĩ, hắn phải bỏ sông lên bờ.
Trông theo khúc cây cứu mạng đang bập bềnh trôi đi theo dòng nước, trong lòng Thích Trường Chinh không khỏi cảm thấy quyến luyến.
Hơm một canh giờ thuận dòng lướt xuôi, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra hắn đã mất rất nhiều sức lực, nhất là đôi chân đã mỏi gần như tê dại. Thích Trường Chinh đảo mắt nhìn quanh, bên trái hắn là những dải đồi xanh triền miên tít tắp, dưới chân núi đôi chỗ thấp thoáng mấy thôn trang nhỏ, thoắt vẳng lại tiếng súc vật kêu. Bên phải hắn là rừng cây hoang vu vô tận, giữa những lùm cây lại ẩn hiện mấy con đường nhỏ ngoằn ngoèo, không biết là dẫn tới đâu.
Nếu tiếp tục men theo dòng sông đi về phía trước, trong hai ngày hắn có thể trở lại được Cửu Giang phủ. Nhưng Cửu Giang là trấn thành quan trọng bên bờ Trường Giang, Phương Dạ Vũ nhất định bố trí trọng binh ở đó. Đến Cửu Giang phủ cũng chẳng tốt hơn ở lại Vũ Xương là mấy. Đi về phía phải là hướng dẫn đến Trường Giang, chỉ cần tìm thấy mật đà của Nộ Giao Bang là biết được tình hình gần đây trong bang, lại có huynh đệ giúp đỡ hắn sớm trở về.
Định rõ chủ ý, Thích Trường Chinh đi vào con