Thích Trường Chinh bình tĩnh khẽ mỉm cười, để lộ hai hàm răng trắng bóng. Nụ cười nở trên khuôn mặt đã bị mặt trời thiêu đến rám đỏ, chẳng khác nào ánh nắng rạng rỡ bỗng nhiên lộ ra giữa bầu trời âm u, vừa hào hùng vừa phiêu dụ bất phàm. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Thủy Nhu Tinh nhìn mà ngây người ra, thầm nghĩ chàng trai cao lớn này cười lên, quả thật còn hấp dẫn hơn rất nhiều đàn ông được gọi là mỹ nam tử khác. Ý nghĩ ấy với nàng lúc trước chỉ là mơ hồ, đến lúc này mới thành hình một cách rõ ràng.
Thích Trường Chinh thấy Thủy Nhu Tinh trầm ngâm không nói, tưởng rằng Thủy Nhu Tinh còn đang đấu tranh tư tưởng, không biết nên xử lý hắn thế nào, nào ngờ điều mà Thủy Nhu Tinh đang nghĩ tới lại là hắn trông có đẹp hay không!
Hắn chống tay xuống đất bò đến chỗ Thủy Nhu Tinh, đến lúc chỉ còn cách mặt nàng chừng nửa thước mới ngạc nhiên: “Cô nương còn không tránh, ta chuẩn bị chui ra bây giờ!”.
Thủy Nhu Tinh lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, liếc hắn một cái mới nói: “Chui ra làm gì? Vội bò đi chết sao?” nói đến chữ “bò”, khóe miệng nàng lại khẽ nở một nụ cười mê người.
Thích Trường Chinh nhìn đến ngây ra một hồi, đoạn gượng cười: “Nếu ta còn không đi, lát nữa thượng cấp và đồng môn của cô quay lại, lão Thích ta không phải đi chết mà là chờ chết rồi!”.
Thủy Nhu Tinh chau mày: “Cởi áo ra, ta có cách giúp lão Thích ngươi thoát mạng”.
Nói đến từ “lão Thích”, nàng không nhịn được lại nở một nụ cười.
Nàng đặt con tiểu linh miêu xuống đất, chúm môi phát ra một loạt chỉ lệnh rất vui tai. Tiểu linh miêu dỏng tai lên lắng nghe, sau khi chỉ lệnh kết thúc liền “vụt” một cái chạy biến vào rừng.
Thích Trường Chinh ngạc nhiên: “Cô lệnh cho con tiểu súc sinh ấy đi làm cái gì vậy?”.
Thủy Nhu Tinh giục giã: “Ngươi còn không mau cởi áo ra?”.
Thích Trường Chinh cười trừ: “Ta vừa không quen bị phụ nữ nhìn mình cởi áo, lại càng không quen ở trần mà đi”.
Thủy Nhu Tinh bực mình trừng mắt nhìn hắn, nghĩ bụng, tình thế sống chết như vậy mà người này vẫn còn có bụng dạ nói cười, không biết trong đầu có những gì nữa, liền đưa tay chụp lấy vạt áo của Thích Trường Chinh, xé ra một miếng, nói nhỏ: “Thế này cũng đủ rồi!” Đoạn lấy từ trong người ra một chiếc lọ nhỏ, dốc ra một thứ bột màu trắng rắc khắp lên người Thích Trường Chinh.
Nàng sốt sắng nói nhanh: “Ngươi cứ tiếp tục nấp ở đây! Tiểu linh miêu đã đi bắt cho ta một con thỏ, ta sẽ buộc mảnh áo của ngươi lên con thỏ đó, sau đó đuổi cho nó mang theo mùi của ngươi chạy đi thật xa. Còn thứ bột ẩn mùi ta vừa rắc vào ngươi sẽ làm cho lũ liệt khuyển tưởng rằng ngươi là cây hoặc đá, sẽ bỏ qua chỗ nấp này. Thế thôi, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, sau này chỉ có ngươi nợ ta thôi đấy!”.
Thấy Thích Trường Chinh vẫn ngây ra nhìn mình, Thủy Nhu Tinh giận dữ: “Còn không quay lại cái hang cẩu nhà ngươi!” Đoạn chui ra khỏi lùm cây, quay đầu lạnh lùng nói với lại: “Đừng có cho rằng ta yêu ngươi, ta chỉ là cứu người cứu đến cùng mà thôi!”
Chẳng mấy chốc nàng đã khuất sau cánh rừng nơi tiểu linh miêu chạy đi khi nãy.
Thích Trường Chinh lắc đầu cười khổ: “Cô mà không yêu ta, lão Thích này nguyện đem cái đầu trên cổ ra đánh cược!”.
oOo
Tả Thi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hiếu kỳ ngắm nhìn cảnh sắc sơn dã liên tục thay đổi ven bờ. Cảnh đẹp cứ thế triền miên tiếp nhau không dứt khiến lòng nàng trở nên phơi phới, nghĩ bụng nếu một ngày nào đó có thể, nhất định sẽ đưa Văn Văn đến cùng xem mới được! Không biết Văn Văn xa mẹ có khóc không, buổi tối lại ngủ có ngon không?
Bàn tay thanh tú của Lãng Phiên Vân áp sát vào sau lưng nàng, luồng nhiệt khí truyền vào đột nhiên đứt quãng, khẽ trách: “Thi nhi, không nên nghĩ về những chuyện không vui ấy!”.
Tả Thi giật mình: “Vì sao đại ca biết trong lòng Thi nhi nghĩ gì?”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Ta thấy khí trong huyết mạch muội tự nhiên kết lại, vì thế biết muội đang nghĩ đến chuyện không vui”.
Tả Thi thở dài: “Không có Văn Văn bên cạnh, muội giống như chẳng có gì hết.
Càng xa Động Đình Hồ, muội càng nhớ nó. Văn Văn còn quá nhỏ, lại được muội nuông chiều từ nhỏ quen rồi...”.
Bàn tay Lãng Phiên Vân chợt rời khỏi bờ lưng, để lại trong nàng một cảm giác trống rỗng, thứ cảm giác ấy thậm chí còn khó chịu hơn cả nỗi nhớ tiểu Văn Văn, lúc này nàng mới thực sự là không có gì cả!
Đang định quay đầu lại, sống lưng nàng bỗng nhói đau, thì ra Lãng Phiên Vân đang liên tiếp điểm lên những huyệt vị trên lưng nàng, cảm giác như thể bị kiến cắn. Tả Thi rùng mình định cất tiếng hỏi, hai bàn tay Lãng Phiên Vân đã đặt lên hai vai, hai luồng chân khí từ cảnh huyệt trên vai truyền vào cơ thể, hòa tan vào kinh mạch nàng một cảm giác nhẹ nhõm khó tả.
Lãng Phiên Vân ghé sát bên tai nàng, nói nhỏ: “Thi nhi, muội biết những bài ca chèo thuyền mà ngư dân Động Đình thường hát không?”.
Tả Thi hớn hở: “Đương nhiên muội biết, ngay cả tiểu Văn Văn cũng biết, mà!”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Vậy hãy ngâm nga vài câu cho đại ca nghe đi!”.
Tả Thi gật đầu đồng ý, không chút e thẹn ngâm nga âm thanh đầy quyến rũ của mình, đến những chỗ ca từ tinh túy còn nhịp nhàng vỗ tay đánh nhịp, ánh mắt mỗi lúc một long lanh hứng khởi.
Gió sông nghênh diện thổi đến, tóc mềm tung bay, phất phơ trên bàn tay của Lãng Phiên Vân đang đặt trên vai nàng. Lòng Lãng Phiên Vân bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Từ sau khi Tích Tích mất đi, chàng chưa từng có cảm giác thân mật như thế với nữ nhân nào. Ngay cả khi ôm Càn Hồng Thanh không một mảnh vải che thân trong đêm quyết chiến với Càn La ấy, tâm trí chàng cũng chỉ rung động thoáng qua.
Tả Thi vẫn hát, mặt càng lúc càng hồng lên, người mềm ra như không còn chút sức.
Nếu không có hai tay Lãng Phiên Vân đỡ trên vai, hẳn nàng đã ngã vào lòng chàng từ lâu.
Đúng lúc đó, từ hai lòng bàn tay Lãng Phiên Vân đột khởi hai luồng nhiệt khí mạnh như thác lũ, truyền qua cảnh huyệt ở vai vào người nàng. Toàn thân Tả Thi run bắn lên, mắt nhòa đi chốc lát nhưng rồi lập tức trở lại bình thường. Một cảm giác thoải mái tự tại không sao kể xiết lan tỏa trong người, giống như cơ thể đột nhiên mất đi tất cả trọng lượng vậy.
Lãng Phiên Vân đứng lên, ha ha cười lớn: “Quỷ vương đơn chẳng qua cũng chỉ đến như vậy, cuối cùng vẫn bị ta ép ra. Chậm nhất là mười ngày nữa ta có thể hoàn toàn hóa giải độc chất cho muội”.
Tả Thi không biết vì sao bỗng cảm thấy hụt hẫng, dường như không có Quỷ vương đơn, nàng cũng sẽ mất đi mối liên hệ hết sức vi diệu với Lãng Phiên Vân như bây giờ.
Trong lòng hết sức mâu thuẫn, nàng khẽ cất tiếng: “Vậy phải chăng không cần lên Kinh nữa?”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Sao lại không cần lên Kinh nữa? Muội còn phải dẫn ta đi thăm quan lò rượu Tả gia, không chừng ta sẽ bỏ tiền để muội mở một tửu quán nhỏ, dùng Thanh khê lưu tuyền của muội cho người Kinh thành biết thế nào mới là Thiên hạ đệ nhất hảo tửu”.
Tả Thi vừa mừng, vừa cảm thấy bất an: “Nhưng tiểu Văn Văn...”.
Lãng Phiên Vân lắc đầu: “Không phải lo về Tiểu Văn! Tin tức đã báo, có Lệnh nhi làm bạn, nó không biết vui vẻ đến thế nào đâu, lại còn muốn muội đừng lo lắng cho nó nữa. Đợi đến khi muội khai trương tửu quán ở Kinh thành, ta đảm bảo nó còn có thể đến phụ cho muội. Ta thấy cô bé cũng có bản lĩnh lắm đấy!”
Tả Thi chăm chú nhìn chàng: “Tiểu Bân Bân chỉ biết rong chơi, có thể giúp gì được cho muội?”.
Lãng Phiên Vân cười to: “Đúng là cô bé đáng yêu! Hãy nói cho ta biết, mở một tửu quán nhỏ như vậy muội cần bao nhiêu dụng cụ?”.
Tả Thi hơi ngửa mặt về phía sau, cổ chạm vào bàn tay Lãng Phiên Vân đặt trên vai cô, hào hứng: “Để Thi nhi nghĩ đã!”.
“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Lãng Phiên Vân khẽ nói: “Phạm Báo! Vào đi!”
Tim Tả Thi thoắt đập lên thình thịch. Có người đến, vì sao Lãng Phiên Vân vẫn không rụt tay về? Để người khác nhìn thấy mình và huynh ấy thân mật như thế, thật là xấu hổ. Huống hồ Phạm Báo còn là hảo bằng hữu với người chồng quá cố của nàng.
Phạm Báo đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh hai người thân mật như vậy, trong mắt không ngờ lại thoáng hiện vẻ tán thưởng, cung kính hành lễ: “Nhận được thiên lý linh truyền thư của Bang chủ, mời Lãng thủ tọa xem qua!”.
Khi ấy Lãng Phiên Vân mới buông bàn tay trên vai Tả Thi, thản nhiên cầm lấy bức thư mở ra đọc, cặp lông mày khẽ chau lại, hừm nhẹ: “Phương Dạ Vũ quả không tầm thường, lại có thể giở trò ma thuật như thế!”.
Đoạn chàng ngẩng lên hỏi: “Trần công và Phạm Lương Cực mấy người phải chăng là vẫn ở trong đại sảnh?”.
Phạm Báo vòng tay gật đầu: “Trần lão hình như vừa dạy xong Phạm gia và Hàn gia nhận biết chữ viết, đã trở về phòng!” Lãng Phiên Vân không chút giữ kẽ, vỗ vai Tả Thi dịu dàng: “Thi nhi, để ta giới thiệu mấy người hảo bằng hữu cho muội làm quen”.
Tả Thi thấy Lãng Phiên Vân không chút câu nệ lễ tiết, trong lòng rộn lên cảm giác vui mừng lẫn hãnh diện, không ngừng gật đầu.
Thế giới nội tâm từ trước đến giờ luôn chứa đầy những u ám của nàng, chỉ trong nháy mắt đã được rót vào vô vàn sức sống. Nàng không biết rằng, mười tám đạo kinh mạch vốn ách tắc vì u buồn kết đọng đã được Lãng Phiên Vân dùng trí tuệ và huyền công vô thượng đả thông mười hai đạo.
oOo
Chiếc thuyền buồm nhỏ rẽ nước hồ Phiên Dương, lướt nhanh về phía đông. Cốc Thiến Liên mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm tựa vào đuôi thuyền, hai con mắt đen lánh nghịch ngợm nhìn Phong Hành Liệt đang ra sức khua chèo. Phong Hành Liệt không biết đang nghĩ gì, chỉ trầm ngâm nhìn về phía một quần đảo nhỏ mờ mờ phía trước.
Phía xa bên trái họ, một đoàn ngư thuyền chầm chậm lướt qua, khung cảnh thật yên ả tĩnh tại. Cánh buồm chợt rung lên phần phật, hẳn là sức gió đã có chút ít thay đổi, Phong Hành Liệt nhổm lên điều chỉnh góc buồm.
Cốc Thiến Liên cất giọng tán thưởng: “Hành Liệt! Huynh có vẻ rất am hiểu về thuật chèo thuyền đó!”
Phong Hành Liệt quay đầu lại, nheo mắt ngắm nhìn Cốc Thiến Liên. Trong bóng tịch dương, khuôn mặt hồng như hoa của nàng ánh lên đẹp khôn xiết tả. Lòng hắn thầm thốt