Tịnh phòng yên nhã bên trái dãy khách phòng của Song Tu Phủ.
Cốc Thiến Liên gục trong lòng Phong Hành Liệt, khóc đã đến thành lệ nhân.
Ngực áo Phong Hành Liệt ướt đẫm như mưa, đau xót nhìn thiếu nữ vốn xiết bao nhí nhảnh tự tin trước mặt. Cái chết gần kề của Liệt Chấn Bắc, đám cưới bi thảm của Cốc Tư Tiên, tất cả những chuyện ấy đã khiến Cốc Thiến Liên không còn thiết sống!
Cốc Thiến Liên chợt nức lên: “Hết rồi, chẳng còn gì nữa, tất cả đã hết rồi!”.
Phong Hành Liệt vuốt nhẹ lưng nàng an ủi: “Khóc đi! Muội cứ khóc một trận cho thoải mái!”
Cốc Thiến Liên ngẩng khuôn mặt sưng mọng lên nhìn hắn: “Huynh có định rời xa muội không? Nếu có thì hãy sớm cho muội biết, để Thiến Liên khóc luôn một thể!”
Phong Hành Liệt không biết nên giận hay nên cười, khuôn mặt “đáng ghét” của Cốc Thiến Liên vẫn vênh lên ngay bên cạnh hắn. Đột nhiên một ý nghĩ kỳ dị vụt đến, hắn liền giơ tay tát bốp lên má nàng.
Cốc Thiến Liên đau đến dựng cả người, vùng khỏi lòng Phong Hành Liệt, nhìn hắn một lúc như nhìn một quái vật, mãi một lúc sau mới cất lời oán thán: “Vui không? Người ta bị huynh đánh đến tỉnh cả rồi!”.
Diệu kế đắc dụng, Phong Hành Liệt đứng dậy, trìu mến dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Có đau lắm không?”.
Cốc Thiến Liên gật đầu nũng nịu: “Đương nhiên là đau rồi, nhưng muội lại thích lắm. Hành Liệt, nếu muội làm huynh không vui, hãy cứ đánh muội như thế, nhưng không được đánh vào chỗ khác!”.
Cảm giác ngọt ngào lan đến tận tâm phế, Phong Hành Liệt ghì chặt nàng vào lòng, áy náy hỏi: “Muội đã đỡ hơn chưa?”.
Cốc Thiến Liên gật đầu, mắt ánh lên ngọn lửa tình mãnh liệt: “Hành Liệt, muội muốn trao tấm thân này cho huynh có được không?”.
Phong Hành Liệt giật mình: “Bây giờ là ban ngày mà!”
Cốc Thiến Liên khẽ nhăn mặt: “Sợ gì! Không có ai đến đâu, cửa muội cũng đã đóng lại rồi, huynh không thích muội sao?”.
Phong Hành Liệt vội vàng: “Sao ta lại không thích muội chứ?”.
Cốc Thiến Liên thì thầm: “Lũ người Phương Dạ Vũ có thể đến bất cứ lúc nào, lại còn Liễu lão quỷ kia nữa. Ai biết được ngày mai sẽ ra sao, muội không muốn chết đi mà lại chẳng được gì! Hành Liệt à, hãy chiều Thiến Liên đi mà!”
Phong Hành Liệt đã hiểu khát vọng xuân tình đến không thể kềm chế nổi của Cốc Thiến Liên, chính là cảm xúc bất thường sinh ra trong tột cùng đau khổ và thất vọng.
Nàng muốn nổi loạn, muốn lấy lại một chút an ủi trong đáy sâu tuyệt cảnh, đó chính là tình yêu tột bậc - nhục thể giao hoan.
Một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, phong hoa tuyết nguyệt như Cốc Thiến Liên, không một nam nhân bình thường nào có thể từ chối, huống hồ hai bên còn có tình cảm chân thành được hình thành từ trong hoạn nạn.
Phong Hành Liệt bế xốc cơ thể mỹ miều, đi về chiếc giường trong góc phòng.
Cốc Thiến Liên hai má đỏ bừng, khẽ nói bên tai hắn: “Muội không muốn huynh nhẹ nhàng thương xót. Hãy chà đạp hành hạ muội, chỉ có như thế muội mới vơi được nỗi đau trong lòng”.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng, Phong Hành Liệt mới nở nụ cười của kẻ chinh phục: “Thứ lỗi cho ta, bây giờ ta là chủ nhân của muội. Đừng bảo ta phải hay không phải làm gì!”.
oOo
Dưới sự hộ tống của bốn chiến thuyền, chiếc thuyền quan thong dong nhằm hướng Phiên Dương hồ lướt đi.
Ánh nắng chan hòa, gió mát lồng lộng thổi vào mặt.
Tối qua Phạm Lương Cực lấy lý do Hàn Bách nội thương chưa khỏi, lại bởi Trần gia đã bí mật rời đi bỏ lại rất nhiều phòng trống nên lệnh cho Nhu Nhu phải sang ngủ phòng bên cạnh, khiến cho Hàn Bách cả đêm nghiến răng ken két, hận một nỗi không thể lóc xuống một miếng thịt già của lão!
Lúc này Nhu Nhu đã trở lại phòng, hầu hạ Hàn Bách chải tóc mặc áo. Phạm Lương Cực thấy hai người lâu như vậy vẫn chưa xuống khoang chính tầng dưới, không nhịn được bèn tới gõ cửa.
Trong hành lang, lão tình cờ bắt gặp Chiêu Hà.
Phạm Lương Cực cố nén thương cảm trong lòng, chào nàng bằng thái độ thân thiết bằng hữu. Nào ngờ trong mắt Chiêu Hà hiện rõ vẻ hoảng sợ, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, đoạn đi như chạy xuống khoang chính.
Phạm Lương Cực bụng đầy nghi ngờ, không hiểu vì sao hôm qua Chiêu Hà còn bình thường mà hôm nay lại trở nên như vậy.
“Cốc, cốc!”
Lão Đạo vương gõ cửa phòng Hàn Bách, mắt vẫn nhìn theo Chiêu Hà dần khuất dưới cầu thang.
Bên trong truyền ra những âm thanh hỗn loạn và tiếng kéo quần áo.
Phạm Lương Cực nộ quát: “Mau mở cửa!”
Cửa mở, Hàn Bách mặt mày xám ngắt định thừa cơ lạng ra ngoài, song làm sao qua nổi thân pháp của lão vua trộm. Lão giữ vai chàng lại, kéo xềnh xệch vào trong phòng.
Nhu Nhu xiêm y xộc xệch, đầu tóc rối bời, mặt chín nhừ cúi đầu ngồi bên mép giường, ai nhìn cũng dễ dàng đoán ra nàng vừa bị Hàn Bách “đối xử thân mật”.
Phạm Lương Cực ghé tai Hàn Bách gằn giọng: “Đã làm chưa?”.
Hàn Bách nhếch mép cười khổ: “Ông không thể chút nữa mới đến sao?”.
Không ngờ Phạm lương Cực lại đột nhiên dịu giọng: “Tiểu Bách! Nhịn thêm vài ngày đi!” Đoạn kéo chàng ra phòng ngoài, hỏi khẽ: “Phải chăng ngươi đã phát động thế công với Chiêu Hà?”.
Hàn Bách ngạc nhiên: “Làm sao ông biết?”.
Phạm Lương Cực nghe mà như mở cờ trong bụng, thân mật vỗ vỗ vai chàng: “Tốt, tốt lắm! Không hổ là tình chủng trời sinh giữ chữ tín! Nhớ kỹ, không được hấp tấp, tránh cho Chiêu Hà nghĩ ngươi là tên dâm tặc, tuy rằng có lẽ ngươi đúng là dâm tặc thật!”.
Hàn Bách lập tức nổi giận: “Ông còn nói những lời linh tinh ấy, cẩn thận tôi bỏ mặc cô ta! Mọi hậu quả ông tự gánh lấy, lúc ấy đừng trách tôi không giữ lời!”.
Phạm Lương Cực cười hì hì: “Được rồi, được rồi! Rộng rãi một chút đi được không? Mau nói cho ta biết ngươi đã thi triển thủ đoạn như thế nào?”.
Hàn Bách đang định kể lại thì Tả Thi mở cửa đi ra, thấy hai người to nhỏ lén lút, biết hẳn không phải là chuyện gì chính đáng, bèn giận dữ trừng mắt nhìn cả hai rồi mới đến gõ cửa phòng Lãng Phiên Vân ở cuối hành lang.
Phạm Lương Cực trợn mắt nhìn theo, mãi một lúc sau mới hoàn hồn quay sang Hàn Bách: “Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện tày trời gì mà ngay cả cô ta cũng nhìn chúng ta bằng con mắt như vậy?”.
Hàn Bách cáu đến xù cả tóc lên: “Ông lại nói lung tung rồi!”.
Phạm Lương Cực nhún vai vẻ “ta không liên quan”, miệng vẫn dồn ép: “Mau nói!”
Hàn Bách đang định mở miệng thì tiếng chân dưới cầu thang lại truyền đến, lần này đúng là Chiêu Hà!
Hai người có tật giật mình, hốt hoảng tách ra đứng vu vơ giữa hành lang, nhìn ngược nhìn xuôi, thần thái hoạt kê đến khó tả.
Chiêu Hà cúi đầu đến trước mặt Phạm Lương Cực nhỏ nhẹ: “Lão gia sai tôi lên hỏi, Phạm lão gia có rảnh cùng ngài đánh một ván cờ?”.
Phạm Lương Cực hừm lên một tiếng: “Lần này ta nhất định không nhường ông ta nữa!”
Hàn Bách ngạc nhiên: “Sao? Thì ra tối qua ông thua à?”.
Phạm Lương Cực nổi cáu: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia! Tối qua tinh thần ta không được tốt, để bay giờ ta đi cho ông ta một trận tơi bời, cúi đầu xưng thần cho tiểu tử ngươi xem”. Nói đoạn hung hăng bước xuống lầu.
Chiêu Hà vội quay người bỏ chạy.
Hàn Bách khẽ gọi: “Chiêu Hà phu nhân!”
Chiêu Hà chợt đứng lại, hai tai đỏ lựng, song quả thật nàng đã dừng lại!
Hàn Bách đến sau lưng nàng, mở miệng định nói, song đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, miệng như biến thành hàm thiếc!
Chàng có thể nói gì được đây?
Đúng lúc đó, Nhu Nhu vừa mở cửa đi ra vừa hào hứng nói: “Đại ca lại xuống đánh cờ với Trần lão sao? Thiếp phải đi cổ vũ huynh ấy”.
Chiêu Hà hốt hoảng giật bắn mình, lại vùng ra đi như chạy xuống dưới.
Khi ấy Nhu Nhu mới phát hiện ra cả Chiêu Hà cũng ở đó, liền đến bên cạnh Hàn Bách khẽ mỉm cười: “Chỉ cần chàng giở trò như khi nãy với thiếp, đảm bảo Chiêu Hà phu nhân dù biết rõ chàng là một con hổ háo sắc cũng sẽ cam tâm tình nguyện bị nuốt vào bụng cho coi!” Đoạn lườm Hàn Bách một cái cháy má mới đi xuống khoang chính.
Hàn Bách chỉ còn biết lắc đầu cười gượng, thầm nghĩ trước đây Xích Tôn Tín nhất định là vô cùng háo sắc, giờ đây “hại” chàng phải bước theo dấu chân của lão, nhưng lại không thể phủ nhận đó quả thật là chuyện thú vị nhất trên đời. Nếu Tần Mộng Dao cũng giống Nhu Nhu, ngoan ngoãn ngồi yên mặc chàng làm bừa thì dù sớm làm tối chết cũng phải quyết chí một phen(!)
Đột nhiên Tả Thi đẩy cửa ló mặt ra gọi: “Này! Cậu vào đây một lát!”
Hàn Bách chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên: “Cô nương tìm tôi?” Tả Thi nghiêm mặt: “Ai tìm cậu? Là Lãng đại ca tìm cậu thôi!”.
Hàn Bách hoảng sợ đến nhảy bắn lên, vội vã vào phòng. Lãng Phiên Vân ngồi trên chiếc đôn cạnh cửa sổ, đưa tay mời Hàn Bách ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hàn Bách được quý mà sợ, vội vàng y lệnh ngồi xuống.
Gian phòng này chỉ bằng một nửa so với phòng của chàng, Hàn Bách đã chiếm chiếc ghế còn trống duy nhất, Tả Thi bước đến ngồi lên giường. Nàng lớn lên trên Nộ Giao đảo, không e thẹn giữ ý như những nữ nhân khuê các bình thường, nhưng dù sao chiếc giường đó vẫn là của Lãng Phiên Vân, chỉ vô cùng thân thiết tin cậy nàng mới có thể làm như vậy.
Lãng Phiên Vân hỏi Tả Thi trước: “Thi nhi đã ăn sáng chưa vậy?”.
Tả Thi gật đầu: “Muội ăn rồi, nhưng huynh thì chưa!”.
Lãng Phiên Vân mỉm cười: “Nói gì ăn sáng, ta có lúc cả chục ngày liền không ăn bất cứ thứ gì, chỉ uống rượu thay cơm, có ăn cũng một ngày tuyệt đối không quá một bữa, hơn nữa cũng chỉ là nếm qua thôi”.
Hàn Bách ngạc nhiên trợn mắt: “Thế mà huynh không đói sao?”.
Lãng Phiên Vân quan sát chàng một hồi mới hỏi: “Đệ đã thử mấy ngày liền không ăn hạt cơm nào vào bụng chưa?”.
Hàn Bách nghĩ một hồi mới vỗ đùi nói: “Quả thật là đã có, nhưng khi ấy đệ chỉ là cố chạy thoát mạng, hoàn toàn quên cả bụng đói”.
Lãng Phiên Vân lắc đầu: “Không phải là quên, mà là đệ đã có thể hấp thu tinh khí của trời đất. Đệ không phiền thì có thể thử liền vài ngày chỉ uống nước và ăn hoa quả, xem cảm giác thế nào?”.
Hàn Bách ngượng nghịu mỉm cười: “Đồ ngon như vậy mà bỏ không ăn sao? Đệ...”.
Tả Thi chợt nói như nạt: “Đại ca đang chỉ điểm võ công cho cậu, còn hồ đồ như một tên ngốc vậy”.
Hàn Bách như chợt tỉnh mộng, thốt lên: “À ra vậy! Thì ra không ăn cũng là một cách luyện công, nghĩ cũng thấy có chút...”. chợt nghĩ ra mình đang đại ngôn, hốt hoảng nhìn Lãng Phiên Vân rồi lập tức chữa lại: “À không! Là rất có đạo lý, chí ít thì cũng có thể luyện được bản lĩnh nhìn thức ăn ngon mà không động lòng”.
Lãng Phiên Vân cười nhẹ: “Tính cách của tiểu đệ thật khiến cho người ta quý mến, ngay cả Thi nhi cũng dễ dàng thân thiết với đệ như vậy. Nào! Đệ hãy kể chi tiết những gì Xích Tôn Tín đã từng nói, từng làm với đệ cho ta nghe, xem ta có cách gì có thể giúp đệ tiến bộ không. Không nên phụ rẫy kỳ vọng của Xích huynh đối với đệ”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bách mừng rỡ, vội thuật lại câu chuyện từ đầu tới cuối.
Chàng kể hết sức chi tiết, vừa có hình ảnh vừa có âm thanh, lúc thì giả làm Xích Tôn Tín, bắt chước giọng điệu của lão ta, lúc trở lại là chính mình, linh hoạt thay đổi hết sức sinh động. Ngay cả Tả Thi vốn không hề hứng thú với võ công cũng ngây người ra nghe hết sức chăm chú.
Lãng Phiên Vân thỉnh thoảng lại đặt một câu hỏi, mỗi câu hỏi đều là những điều mà Hàn Bách ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Ví như khi chàng nói đến lúc bị chôn trong đất, nghe trộm Bàng Ban và Cấn Băng Vân nói chuyện bên trên, Lãng Phiên Vân liền chau mày: “Chuyện này quả là rất kỳ lạ! Với khả năng thần thông của Bàng Ban, sao lại không biết trong đất là người sống hay người chết? Lẽ nào lão cố ý thả cho đệ? Chuyện này hẳn phải có mấu chốt quan trọng!”.
Phải hơn một canh giờ sau Hàn Bách mới kể hết chuyện, lại hỏi thêm: “Sau trận đại chiến với Lý Xích Mi đệ có một cảm giác rất lạ, chính là tuy đệ võ công không bằng, nhưng bản lĩnh chịu đòn lại có vẻ tốt hơn lão chút ít. Nếu có thể tiến bộ về mặt này, không chừng có thể làm cho lão một phen đau đầu...”.
Tả Thi xen vào: “Thật chẳng có chí khí gì cả! Không nghĩ làm sao thắng được người ta, lại nghĩ làm thế nào để chịu đòn giỏi hơn!”.
Lãng Phiên Vân chợt bật cười: “Thi Nhi! Muội có muốn có một đệ đệ như vậy không?”.
Tả Thi hốt hoảng từ chối: “Ấy không! Muội đâu cần thứ đệ đệ như vậy!” Nói thế nhưng trên mặt lại lộ rõ nụ cười.
Tả Thi là mỹ nữ duy nhất Hàn Bách gặp mà không dám tơ tưởng, nhưng nhìn nụ cười của nàng chàng cũng thấy vui vui, mặc dù vẫn làm ra vẻ thở dài thất vọng vì lời từ chối thẳng cánh.
Lãng Phiên Vân trở lại chính đề: “Nếu tiểu đệ là một cao thủ bình thường, chỉ bảo cho đệ quả dễ như trở bàn tay. Nhưng đệ là người duy nhất ngoài Bàng Ban thân mang Ma chủng, vì thế chỉ có đệ mới rõ nên đi con đường đó như thế nào”.
Hàn Bách thất vọng ra mặt: “Nhưng đệ quả thật không biết con đường này phải đi như thế nào!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Lãng Phiên Vân trầm ngâm một lúc, đột nhiên sáng mắt lên: “Hôm ở Hoàng Châu tửu lầu, khi nhìn Hà Kỳ Dương trong người đệ bỗng bùng lên cuồng vọng mãnh liệt muốn giết chết hắn ta, cố nén xuống cũng không được, nhưng lúc trông thấy Tần Mộng Dao đột nhiên đệ lại vứt bỏ được ý nghĩ giết người, đúng không?”.
Hàn Bách hớn hở gật đầu: “Đúng là như vậy! Không hiểu vì sao từ sau khi có Tần Mộng Dao