Động Đình Hồ, căn nhà đá ven bờ cách Nộ Giao đảo chừng năm mươi dặm.
Đèn đuốc sáng trưng, phảng phất mùi thơm rượu thịt. Thượng Quan Ưng, Lăng Chiến Thiên và tám lãnh tụ Nộ Giao Bang đang dùng bữa tối.
Trạch Vũ Thời bước vào, bang chúng đứng canh lập tức mang ghế cho hắn. Sắc mặt Trạch Vũ Thời hết sức trầm trọng, ngồi xuống nhưng không hề có ý định ăn uống.
Những người quanh bàn bất giác cùng đặt đũa xuống, cả mười cặp mắt đều dồn về Trạch Vũ Thời.
Thượng Quan Ưng nôn nóng: “Có tin chẳng lành sao?”.
Trạch Vũ Thời chậm rãi: “Vẫn chưa có tin gì của Thích Trường Chinh! Sau khi Thích huynh rời khỏi Hàn phủ, tự nhiên như biến mất giữa nhân gian vậy. Hôm qua Phương Dạ Vũ xuất động nhân lực rất lớn về phía đông Vũ Xương, xem ra là để truy sát Thích huynh. Nếu đúng thế thì Thích huynh nguy mất!”.
Lăng Chiến Thiên bặm môi: “Nước xa không cứu được lửa gần, chỉ hy vọng tiểu tử này cát nhân thiên tướng thôi!”.
Thượng Quan Ưng lại hỏi: “Tình hình Nộ Giao đảo hiện giờ thế nào?”.
Trạch Vũ Thời trầm ngâm: “Phương Dạ Vũ quỷ kế đa đoan, quả khiến cho người ta nhất thời khó có thể nhìn thấu được. Phụ cận Nộ Giao đảo không có một bóng kẻ địch, có điều thủy hạm của Hồ Tiết, tặc thuyền của Hoàng Hà Bang và Bốc Địch đang rời khỏi Phiên Dương hướng về Động Đình hồ. Xem tình hình thì bọn chúng quyết ý phong tỏa mọi đường ra vào Động Đình trước rồi mới công chiếm Nộ Giao đảo, cuối cùng sẽ hớt một mẻ cá chậu chim lồng”.
Lăng Chiến Thiên chau mày: “Trừ phi chúng ta bỏ thuyền lên bờ, bằng không với thực lực này của chúng, sớm muộn gì chúng sẽ tìm ra chúng ta”.
Thượng Quan Ưng xen vào: “Còn một vấn đề là chúng ta không thể tập trung tất cả thuyền bè trong bang lại một nơi, như thế sẽ lộ tung tích mất”.
Dừng một lúc hắn tiếp: “Có nên nhân lúc Nộ Giao đảo chưa rơi vào tay địch, chúng ta hồi đảo quyết một trận sinh tử với chúng, còn hơn bị chúng bao vây tiêu diệt dần dần?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Phương Dạ Vũ chính là đang muốn chúng ta làm vậy, không thể để hắn đắc chí được!”.
Lăng Chiến Thiên đồng tình: “Liều mạng bây giờ đúng là hạ hạ chi sách. Muốn tìm thấy chúng ta, cho dù có quan phủ trợ giúp cũng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần đại ca trở về, chúng ta sẽ có lòng tin hơn nhiều rồi”.
Thượng Quan Ưng chợt nhớ ra, thắc mắc: “Bọn Hồ Tiết đã đến đây, chẳng phải vòng vây Song Tu Phủ đã được giải tán sao?”.
Trạch Vũ Thời lắc đầu: “Hồ Tiết và Hoàng Hà Bang ngay từ lúc đầu đã nhằm vào chính chúng ta. Chúng ta không đi Phiên Dương hồ, bọn chúng cũng không cần tới Song Tu Phủ nữa, nhưng như thế không có nghĩa là chúng chịu buông tha Song Tu Phủ. Nếu thuộc hạ không sai, trận chiến Song Tu Phủ sẽ bắt đầu trong một hai ngày tới”.
Quần hùng nhất thời đều trầm cả xuống, trong lòng đều có cảm giác vô vọng, hữu tâm vô lực.
Lăng Chiến Thiên lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi! Đại ca nhất định không để cho bọn ác nhân được thể đâu!”.
Trạch Vũ Thời tiếp: “Còn ba tin nữa, một trong số đó rõ ràng không có lợi cho chúng ta, nhưng hai tin kia cũng không biết là phúc hay họa”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chúng nhân vội vã hỏi dồn.
Trạch Vũ Thời chậm rãi: “Thông tin thứ nhất đến từ tai mắt ở Kinh sư, Diệt Giao tiểu tổ do Lăng Nghiêm thành lập đã rầm rộ xuất quân. Ngoài Lăng Nghiêm ra, mười hai cao thủ đặc cấp bao gồm cả Mâu sản song phi Triển Vũ đều đang trên đường đến đây, tình thế chúng ta càng trở nên đơn độc nhược lực”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hơn mười người đều biến hẳn sắc mặt. Diệt