Viêm đi theo Tiêu phu nhân vào một gian sương phòng trang trí hoa mỹ.
So sánh với đình viện rộng rãi thoáng mát, ánh sáng trong phòng thật tối tăm, ba mặt không có cửa sổ, trên tường treo đầy màn che màu sắc hết sức lộng lẫy.
Mặc dù không có cửa sổ lại treo đầy màn che, nhưng Viêm lại nghĩ thầm có lẽ là muốn phô bày kỹ thuật dệt tinh xảo.
Vả lại màu sắc trên màn che cũng cực kỳ phong phú, thật sự là dư hà thành khỉ làm người phải tán thưởng.
Dư hà thành khỉ: là một thành ngữ Trung Quốc, đại khái có nghĩa là ánh hoàng hôn rực rỡ như một tấm gấm tuyệt đẹp.
Mô tả cảnh hoàng hôn rực rỡ đầy màu sắc
Ở bên dưới góc tường phía đông có dựng một ly nến cao, nhỏ, ánh đèn lờ mờ như ánh sáng đom đóm chiếu lên chiếc giường mỹ nhân may tua rua màu tím, ngoài ra còn có chiếc ghế gấm hình tròn tựa như nụ hoa, cùng với cái bàn dài không biết được làm bằng lưu ly hay là cái gì khác.
Trên chiếc bàn dài có đặt một ngọn nến hình hoa lượn lờ hương thơm, một cái mâm hình tròn bằng bạc cùng với một bộ rượu sứ hoa tinh xảo.
Bầu rượu kia rất khác so với bầu rượu của Đại Yến, tròn tròn, dẹp dẹp, bề mặt chiếc bình có khắc bức họa mỹ nhân dệt vải bằng men sứ màu đen.
Mỗi loại đồ vật ở đây đều rất tinh xảo, Tiêu phu nhân đi ra ngoài.
Khi Viêm đang suy nghĩ cái mâm hình tròn bên cạnh bầu rượu là dùng để làm gì, thì một vị nữ tử tướng mạo bình thường, không trang điểm đi vào.
Lúc nhìn thấy nàng, trong nháy mắt mặt Viêm đã đỏ lên, thân thể lại càng nghiêng qua hướng bên cạnh, nhìn về phía màn che trên vách tường.
Hách Liên Ô La thì lại nhìn chằm chằm thị nữ kia, bởi vì nàng ăn mặc thật sự rất mát mẻ.
Một cái mạt ngực ngắn, nhỏ màu tím, lộ ra một đoạn eo thon, nửa người dưới là một cái váy lụa dài xẻ cao có thể thấy cả đùi ngọc.
Mạt ngực: áo kiểu như bra
Trên cổ, cổ tay cùng mắt cá chân của thị nữ còn đeo một cái chuông nhỏ, khẽ động một cái là giống như tấu nhạc làm người chú ý.
Hách Liên Ô La lại nhìn mắt Viêm, thấy hắn bày ra điệu bộ "phi lễ chớ nhìn" thì không nhịn được mỉm cười thầm than: "Suýt chút nữa đã bị tú bà kia hố, cũng may Viêm Viêm của bổn vương rất ngoan, không bị nữ sắc làm cho mê hoặc.
Mà Y Lợi Á lúc còn ở bên cạnh hầu hạ phú thương, những chuyện dung tục có thể kiến thức đều đã được kiến thức.
Đối với những loại trang phục này cũng không ngạc nhiên.
Hắn nhìn thị nữ gỡ cái khay bạc ở giữa bàn xuống.
Phía dưới khay bạc vốn là một cái bếp than được thiết kế tinh xảo.
Nàng nhóm lửa bếp than lên, lấy khay bạc đi, thay bằng một cái chảo ba chân có thể nướng đồ ăn.
"Viêm, màn che có cái gì đẹp sao?" Y Lợi Á cái hay không nói lại nói cái dở: "Ngươi nhìn xem, ở đây cũng có lò than, chúng ta có thể nướng thịt ăn."
"Được..." Viêm gãi gãi đầu, nghe thấy tiếng chuông kia rời đi, lúc này mới xoay người ngồi vào chiếc ghế gấm giống như nụ hoa kia.
Lúc này, lại có người hầu đi vào, Viêm hoảng sợ, nhìn nghiêng phía sườn mặt thì thấy một vị thiếu niên, nửa thân trên của hắn để trần, nửa thân dưới mặc một cái quần ống rộng, trên eo buộc một cái đai lưng màu cam khoảng chừng nắm tay, đai lưng buông thõng thật dài, giống như đuôi cáo.
Trong tay thiếu niên bưng năm, sáu cái khay, bên trong tất cả đều là thịt tươi màu đỏ rực, bắp thịt vẫn còn đang nhảy lên.
Thiếu niên lấy một thanh chủy thủ sắc bén từ đai lưng ra, đặt ở bên cạnh khay thịt.
"Ngươi nói với Tiêu phu nhân một tiếng, chúng ta có thể vừa ăn vừa xem." Hách Liên Ô La lên tiếng phân phó thiếu niên: "Không cần bất luận kẻ nào tới tiếp khách."
"Vâng." Thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên, ngoan ngoãn vâng theo, sau đó quỳ xuống đất để mâm và những thứ khác xuống rồi rời khỏi.
"Ngươi là một nha linh thuật sĩ, làm sao lại có vẻ giống như rất quen thuộc với nơi này vậy?" Y Lợi Á trừng mắt nói với Hách Liên Ô La.
"Chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy." Hách Liên Ô La cười cười, rót một chén rượu đưa cho Viêm: "Chỉ như vậy thôi."
"Chúng ta xem cái gì ở đây?" Viêm vẫn còn có chút nghi hoặc bưng chén rượu lên, bọn họ đang ngồi trong gian phòng trang trí xa hoa nhưng lại hơi ngột ngạt, hình như cũng không khác gì so với ăn cơm ở ngoài quán.
Hách Liên Ô La vỗ tay bôm bốp, vách tường treo đầy màn che rực rỡ kia chuyển động, không, là bản thân màn che di chuyển mở ra hai bên, ánh sáng lập tức tiến vào.
Đây dường như là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện ở trong bức họa cuộn tròn.
Trước mắt là một cái hồ hình vuông vẩy đầy cánh hoa, sóng nước xanh biếc dập dờn.
Hóa ra bên ngoài màn che là hồ nước được xây thành từ bạch ngọc!
Trong hồ có một cái sân khấu màu trắng, trải thảm bằng gấm vóc màu vàng kim.
Bảy, tám vị nữ tử trẻ tuổi xinh tươi như đào mận, dáng người yểu điệu đứng ở trên đài, vứt mị nhãn về phía mọi người.
Các nàng cũng giống như thị nữ mới vừa rồi, nửa người trên chỉ quấn một cái mạt ngực, hơn nữa vải dệt lại càng mỏng manh, giống như một đoàn hoa sợi nở rộ ở trước bộ ngực sữa.
Trên vòng eo trắng, óng ánh như phát sáng có buộc một sợi đai lưng được tô điểm bằng chuông vàng.
Bên dưới eo là một cái váy voan mỏng gần như rớt xuống dưới bẹn, váy xẻ tà cực cao, đùi ngọc, mông trần đều như ẩn như hiện.
Trong tay các nàng đều ôm một nhạc cụ, những nhạc cụ này viêm chưa từng nhìn thấy.
Có loại dài, thẳng đứng tương tự như đàn tỳ bà của Đại Yến, có loại thấp, tròn giống như trống cơm trống gỗ, ngoài ra còn có những chiếc chuông lay động theo vòng tay kim loại trên cánh tay.
Những nhạc cụ này thoạt nhìn quen mắt, nhưng lại tạo ra một chương nhạc hoa lệ khác hẳn với Đại Yến.
Chương nhạc: còn gọi là tổ khúc/ phong trào/ chuyển động: Một tập hợp các thành phần độc lập với một chủ đề nhất định trong một tập hợp âm nhạc, ví dụ: Một bản giao hưởng thường được chia thành bốn chuyển động.
Những nữ tử này vừa đánh đàn vừa nhảy múa, giống như pháo hoa nổ tung đầy đất, đầy màu sắc rực rỡ như vậy khiến người ta không kịp nhìn.
Sân khấu còn có thể chuyển động từ từ, làm cho dáng người nổi bật của mỗi một vị nữ tử đều được các vị khách quý đang ngồi nhìn thấy.
Đương nhiên là có thể thấy được nhưng không thể chạm vào.
Mọi người đều là cách hồ nước mà nhìn các nàng biểu diễn.
Viêm nghĩ những người này có lẽ giống như những nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân ở Đại Yến.
Hơn nữa, hắn thật sự rất thích phong trào âm nhạc phóng khoáng như vậy, phảng phất như thể chim ưng tấn công vào bầu trời, thế nhưng lại không thể nhìn thẳng vào những nữ tử nửa thân trần đó, bởi vì rất thất lễ.
Có điều nơi đây là kỹ quán, mà hắn đã qua tuổi nhược quán, bộ dáng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than như vậy sẽ làm người chế giễu.
Nhược quán: Vào thời cổ đại, đàn ông 20 tuổi sẽ được tổ chức nghi thức đội mũ để thể hiện sự trưởng thành, nhưng lúc đó cơ thể vẫn chưa được cường tráng và vẫn còn tương đối non nên gọi là nhược quán.
Viêm vừa làm cho đáy lòng của mình bình tĩnh một chút, vừa vội vàng điều chỉnh tầm mắt của bản thân, không nên lỗ mãng mà dừng ở trên ngọc thể của các cô nương.
Hắn chỉ cần nhìn chằm chằm những nhạc cụ hiếm lạ, nhìn các động tác lưu loát, linh động khi các nàng diễn tấu là được.
Thế nhưng, nghĩ thì dễ dàng mà làm thì lại rất khó, các cô nương một bên đàn một bên nhảy, dáng múa cùng âm nhạc phối hợp với nhau tạo thành một thể.
Tóm lại sẽ luôn nhìn thoáng qua trúng một chút gì đó, khỏi phải nói Viêm xem khúc nghệ mà mất tự nhiên biết nhường nào.
"A." Hách Liên Ô La đột nhiên cười ra tiếng: "Viêm, ngươi thả lỏng một chút, những cô nương này chỉ đánh đàn, không ăn thịt người."
"Ai nói ta khẩn trương?" Viêm vốn là có chút ngượng ngùng, lúc này bị một câu đâm thủng, gương mặt lập tức đỏ lên, lại