"Không phải quần áo bị bẩn rồi sao?" Sắc mặt Viêm đỏ ửng, nhưng vẻ mặt lại đứng đắn mà nói: "Ta cởi ra giặt, ngươi xem trong hồ có thật nhiều nước."
"Viêm, ngươi uống say rồi có phải không?" Hách Liên Ô La cẩn thận nhìn Viêm.
Tuy rằng hắn vẫn có thể nói, vẫn có thể đứng, động tác tháo đai lưng cũng không run rẩy, nhưng chỉ cần nhìn cảnh hắn muốn cởi hết quần áo tại đây để giặt, thì biết ngay hắn đã uống say.
"Đâu có! Chỉ với mấy chén rượu nho như vậy, không thể làm ta say được." Cánh tay Viêm vừa nhấc, trực tiếp khoác lên trên vai trái của Hách Liên Ô La: "Là ngươi...!ngươi có uống say phải không?"
Y Lợi Á cầm bầu rượu trên bàn quơ quơ, đã trống rỗng.
"Hắn uống say thật rồi." Y Lợi Á bỏ bầu rượu xuống, nhìn Viêm chằm chằm, hắn chưa từng gặp kiểu người say mà vẻ mặt vẫn tỉnh táo như vậy.
"Thôi, không nói với các ngươi nữa, ta cần phải giặt đồ..." Viêm buông Hách Liên Ô La ra, chuẩn bị cởi chiếc váy bố trên người xuống.
"Không cho phép." Hách Liên Ô La giữ chặt cổ tay Viêm chặn lại: "Không cho phép giặt ở đây."
"Nhưng mà..." Viêm nhìn chằm chằm sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, vẻ mặt
mê mẩn: "Nước này thật là sạch nha, các ngươi nhìn thấy không? Còn có thật nhiều cánh hoa tung bay...!Nếu Khanh nhi ở đây mà nói, hắn sẽ rất thích, sẽ vui sướng mà bơi qua bơi lại giống như con cá nhỏ vậy."
Thấy dáng vẻ say mê của Viêm, Y Lợi Á rất muốn hỏi: "Khanh nhi là ai?"
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Hách Liên Ô La đã ra tay, trực tiếp ôm lấy eo Viêm, buộc chặt đai lưng của Viêm lại.
"Ngươi làm gì vậy?" Viêm cực kỳ khó chịu, ngẩng đầu, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Hách Liên Ô La: "Tại sao lại buộc lên, ngươi tin bổn vương đánh ngươi hay không..."
Nhưng nắm tay Viêm còn chưa giơ lên tới, hắn đã lung la lung lay say ngã, mềm nhũn mà nằm nhoài vào trước ngực Hách Liên Ô La.
Hách Liên Ô La trực tiếp kéo hắn, đặt lên vai giống như vác bao gạo, xoay người định mang hắn đi.
"Hách Liên Ô La! Ngươi muốn làm gì?!" Kỳ thật, Y Lợi Á cũng đã uống không ít, chẳng qua là sau khi nhìn thấy Hách Liên Ô La ngang nhiên muốn bắt Viêm đi thì chút men say này đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn quát: "Mau buông Viêm ra! Có nghe thấy không?!"
"Lui ra." Một câu vô cùng đơn giản, cũng không có quá nhiều cảm xúc trong đó, nhưng Y Lợi Á nghe thấy lại động tâm hãi nhĩ, toàn thân giống như một chiếc cọc gỗ dựng đứng trên mặt đất —— ngây ngẩn cả người.
Động tâm hãi nhĩ: mô tả sự sốc
Hách Liên Ô La, không, là Ô Tư Mạn khiêng Viêm bước nhanh ra ngoài.
Tiêu phu nhân nhìn thấy bọn họ không những không ngăn cản mà còn tươi cười đầy mặt dẫn bọn họ tới một gian phòng tốt nhất dành cho khách.
"Quân thượng...!" Tròng mắt Y Lợi Á nhìn chằm chằm về phương hướng Hách Liên Ô La rời đi.
Dưới ngọn lửa rừng rực, thịt nướng trong chảo đã bị nướng đến cháy đen, sắp khét.
....!Quân thượng...!Hách Liên Ô La?
Đầu óc Y Lợi Á đã rối loạn, vậy mà hắn một chút cũng không nhận ra được, cho đến khi nghe một tiếng "lui ra" vừa rồi.
Quân thượng không che giấu âm sắc thật sự của chính mình, khí thế không giận mà uy đó khiến Y Lợi Á nháy mắt hiểu rõ.
Y Lợi Á không nhịn được mà nghĩ, Quân thượng dùng thuật dịch dung sao? Hay là dùng mê hồn tán làm người ta mê mẩn thần trí? Hay là dùng cả hai, cho nên Viêm mới đối với "Hách Liên Ô La" chưa từng nghi ngờ dù chỉ là một chút?
Mồ hôi lạnh trên lưng Y Lợi Á ứa ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nghĩ, cũng may hắn vẫn chấp hành vương lệnh, ở Doanh trại Đấu Thú thành thành thật thật mà trông coi Viêm, nếu có hành động gì khác...!Như vậy cái mạng nhỏ của hắn cũng đã không còn.
Ai có thể nghĩ đến thiên chi kiêu tử, người kế thừa của Thánh Vực giải tội, sẽ hạ mình tới Doanh trại Đấu thú để chịu khổ cơ chứ?
Hay là đây là một loại phương thức trêu đùa Viêm của Quân thượng?
Tình hình trước mắt đã vượt ngoài khả năng dự đoán của Y Lợi Á, hắn đứng yên tại chỗ, không có biện pháp nào cả.
Viêm cảm thấy chính mình đang nằm sấp trên một con lạc đà không bướu,
bụng hắn thật sự rất no, bị đỉnh đến mức không thoải mái lắm.
Có điều con lạc đà này cũng thật là cao nha, cái chân dài thật dài, mặc dù bước đi dọc theo cồn cát, nhưng bước chân rất ổn định, Viêm không khỏi mỉm cười nói: "Cục cưng, trở về thưởng cho ngươi ăn hồ la bái ~!"
Nghe làn điệu quái dị không biết Viêm học được ở đâu, cái gì mà hồ la bái, rõ ràng là cà rốt.
Ô Tư Mạn cười khẽ, đẩy ra cửa phòng màu xanh thẳm, đi vào trong.
Trong phòng có một cái giường hình tròn với màn lụa màu đỏ thẫm rũ xuống.
Trên giường được đặt gối tròn thêu thùa màu đỏ lộng lẫy cùng chăn uyên ương, trông giống như phòng tân hôn của Đại Yến khi thành thân.
Chỉ là đối với người Tây Lương mà nói, những thứ đỏ đỏ, hoa văn thêu thùa chim bay thú chạy này đều thuộc về "hàng ngoại nhập", là những đồ vật dị quốc tràn ngập tình thú.
Ô Tư Mạn cẩn thận mà ôm Viêm, đặt hắn ở trên chiếc giường tròn lớn đã được trải thổ cẩm đầy hương thơm.
Viêm vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, tuy rằng hắn mở to mắt nhìn màn gấm cùng chăn gấm, trông có vẻ như thanh tỉnh, nhưng suy nghĩ trong đầu đã sớm bay ra thật xa, không biết ở cung nào, điện nào của Đại Yến.
Khi Viêm còn đang mất hồn, mất vía mà nhìn uyên ương nghịch nước trên chăn gấm, Ô Tư Mạn đã đi đến trước bàn trang điểm, duỗi tay sờ lên thái dương, bắt đầu đẩy nhẹ làn da trên huyệt thái dương mà ngày thường không có gì kỳ lạ kia.
Động tác của hắn rất thông thạo, giống như nhẹ nhàng rửa mặt, một tấm mặt nạ da người