"Nói đến, cũng thật sự là buồn cười." Ô Tư Mạn ngẩng đầu nhìn tượng thần bằng ngọc, giống như tự giễu mà nói: "Từ khi bổn vương ra đời đến nay, bởi vì "túi da tốt" này mà dẫn tới vô số kẻ thù cùng cha khác mẹ, nhưng trong đó kẻ muốn khiến ta vào chỗ chết nhất lại là ca ca cùng cha cùng mẹ Đan Nhĩ Mạn..."
Những câu độc thoại của Ô Tư Mạn phiêu tán ra trong mộ thất yên tĩnh, nhưng không có ai có thể trả lời hắn.
"Mẫu thân đại nhân."
Ô Tư Mạn từng bước lại gần thêm, mũi chân cơ hồ chạm vào ao nước bóng loáng như gương: "Rốt cuộc người đã làm gì với ta? Vì sao vừa nhìn thấy ta lại trốn tránh? Còn nữa...!Trước khi lâm chung người nói một câu "Thật xin lỗi" rốt cuộc là có ý gì? Người đang áy náy vì chưa từng yêu thương ta? Hay là đang hối hận vì...!để ta được sinh ra?"
Tượng thần vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, không hồi âm chút nào cho Ô Tư Mạn.
Ô Tư Mạn biết từ đầu đến chân mẫu thân đều tràn ngập câu đố, mà chỉ có Vương huynh mới có thể đi vào lòng của nàng.
Có tiếng bước chân đang từ từ đi tới, Ô Tư Mạn thu liễm vẻ ảm đạm ở trên mặt lại, nhìn về phía người mới đến.
"Bệ hạ, trưởng lão tư tế đang đợi ngài."
"Biết rồi." Ô Tư Mạn gật đầu, đi cùng Cáp Lí Qua, tiến về "Điện bói toán" ở tầng cao nhất.
Phương Đông bắn ra mấy đạo hồng quang xé rách màn đêm đen kịt, bức màn hạ xuống, hết thảy đều dần dần nhuộm đỏ.
Trưởng lão tư tế Bạch Mộc Pháp xuyên qua cửa sổ to lớn được điêu khắc tám mươi tám tòa Tinh Vân Đồ, nhìn đám mây đỏ rực xa xa trong ánh bình minh, than thở nói: "Không một giọt mưa, đã khô ráo ba tháng liền, bên trên mặt đất cát bụi đã tích lũy dày như vậy, trận bão cát hung bạo sắp tới không biết sẽ mang đi bao nhiêu mạng người đây."
"Điều này sẽ dẫn đến việc Tây Lương mất nước sao?" Ô Tư Mạn bước đi thong thả trên tầng cát mỏng trong ao, nói đùa hỏi.
Bên trong điện bói toán đều được phủ một tầng cát trắng mịn, những hạt cát này tỏa sáng lấp lánh tựa như được làm từ phấn của vỏ sò.
Giữa nền cát mịn màu trắng có vẽ một đồ án ngũ hành vừa to lớn vừa cổ xưa bao hàm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Mỗi một phương hướng nguyên tố đều được đại biểu bởi một quả cầu thủy tinh điêu khắc thành hình đầu lâu.
Đầu lâu thủy tinh được lót trên bệ bằng bạch ngọc, bệ có chứa nước, bảo thạch như bị dòng nước bao bọc giữa không trung, tiếng nước chảy ào ào giống như thiên âm.
Chính giữa đồ án ngũ hành có một quả cầu bằng hắc diệu thạch còn muốn lớn hơn gấp hai lần so với đầu lâu thủy tinh.
Bên trên còn có một con quạ đen khổng lồ với cái mỏ nhọn đang đứng thẳng, đại biểu cho "vong linh".
Hắc diệu thạch ( tên tiếng Anh Obsidian): là một loại đá quý màu đen phổ biến, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, còn được gọi là "Rồng pha lê", "Đá Tokachi", "Đá vỏ chai", Obsidian có thể được chế biến thành đồ thủ công.
Thuật bói toán của mỗi quốc gia đều không giống nhau, ví dụ như Đại Yến thì dùng đồng tiền cổ, mai rùa, thậm chí là lá trà, còn Tây Lương thì thông qua "Tâm linh".
Tư tế Tây Lương tin rằng vạn vật đều có "linh hồn", kim mộc thủy hỏa thổ là nguyên tố, mà lực lượng cường đại của nguyên tố là đến từ "linh hồn".
Loại phương pháp thông qua linh hồn của vạn vật trên thế gian để bói toán tương lai, xu cát tị hung như thế này còn lâu đời hơn so với lịch sử của nước Tây Lương.
Không ai có thể nói rõ được là bắt đầu từ thời đại nào, bản ghi chép về bói toán tâm linh cổ xưa nhất là từ sáu ngàn năm trước.
Sở dĩ Ô Tư Mạn hiểu rõ như vậy thứ nhất là vì mẫu thân hắn cùng Tháp Tư Tế có mối quan hệ quá sâu, hắn không thể không tìm hiểu.
Thứ hai, thân là Đế quân, hắn nhất định phải biết rõ thần quyền ảnh hưởng tới sự thống trị của hắn như thế nào.
Ô Tư Mạn cũng không muốn làm cái loa của Tháp Tư Tế, giống như mẫu thân của hắn, cả một đời đều nói không nên lời điều mình muốn nói.
"Ngược lại chưa đến nỗi mất nước." Bạch Mộc Pháp đã hơn tám mươi tuổi, thế nhưng nếp nhăn trên mặt hắn cũng không nhiều, làn da cũng rất trắng, không chênh lệch lắm với người trên dưới bốn mươi tuổi.
Chỉ là cặp mắt xanh đậm của hắn thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ sáng ngời riêng biệt thuộc về trưởng giả.
Kiểu ánh nhìn "Ta ăn muối còn nhiều hơn so với cơm ngươi ăn" kia thật sự là vừa mạnh mẽ vừa tinh tế.
Ô Tư Mạn từng hiếu kỳ Bạch Mộc Pháp có thuật trú nhan.
Nhưng Bạch Mộc Pháp nói bởi vì hắn vay mượn sinh mệnh từ vong linh, sống tạm bợ để bảo vệ Tây Lương, mặt khác còn thường xuyên tích góp trí tuệ khắp Tây vực của Tây Lương, không thể để cho nó tiêu vong từ từ như những lời nói đọng ở bên khóe miệng.
Bạch Mộc Pháp lo lắng nhất chính là bão cát những năm gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, mà những tòa thành cổ ở Tây vực bị cát bụi vùi lấp sau một đêm còn ít sao?
Nhưng Ô Tư Mạn lại cho rằng xưa đâu bằng nay, so với những thành trì cổ vừa thô sơ vừa nhỏ bé của tổ tiên, Tây Lương đã hoàn thiện công nghệ xây dựng cùng với con đường mậu dịch, ngoài ra còn phát triển thạch tất, một trận bão cát không đủ để hủy diệt Tây Lương.
Ngược lại, Tháp Tư Tế thao túng cái gọi là "Linh hồn vạn vật" hơn nữa có thể dẫn dắt hướng đi của dư luận mới chân chính là tai họa ngầm của Tây Lương.
Đương nhiên, Ô Tư Mạn sẽ không nói ý nghĩ của mình cho Bạch Mộc Pháp.
Bạch Mộc Pháp cũng từng nói hắn có thể tính số mệnh của vạn vật, chỉ duy nhất không tính được số mệnh của Ô Tư Mạn, người kế thừa "Thánh Vực giải tội", cũng là Quốc quân của Tây Lương.
Số mệnh của Ô Tư Mạn thuộc về thiên mệnh.
"Bạch Mộc Pháp, lão nhân gia ngài có còn nhớ, lúc bổn vương tuổi còn nhỏ, ngài đã từng đánh cược với bổn vương hay không?" Ô Tư Mạn không hề đi vòng vèo mà hỏi trực tiếp: "Lúc trước ngài nói, vận mệnh của Đại Yến còn kém hơn so với Tây Lương, đã có dấu hiệu suy bại, không tới năm năm tất có đại loạn.
Đã qua nhiều năm như vậy, bổn vương thấy Hoàng đế Đại Yến không những còn sống rất tốt, mà còn có xu thế thống nhất thiên hạ là thế nào?"
"Bệ hạ, lão phu không dám quên những gì đã nói lúc trước, cũng nhớ kỹ đã đánh cược với ngài, chỉ là..." Bạch Mộc Pháp nhíu mày nói: "Lão phu ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới bí pháp hộ quốc của nước Thanh Lộc «Vô Song Kiếm Quyết» lại được truyền thừa ở Đại Yến."
"«Vô Song Kiếm Quyết» là cái gì?" Lông mày Ô Tư Mạn nhíu lại, Bạch Mộc Pháp không phải là người dễ dàng đùn đẩy, có thể khiến cho hắn đề cập đến hiển nhiên là bảo bối.
"«Vô Song Kiếm Quyết» là kiếm phổ được truyền thừa lại từ thời kỳ Thượng cổ, là pháp bảo hộ quốc được truyền lại đời đời của nước Thanh Lộc.
Bản thân nó ngoại trừ là một bộ kiếm pháp sắc bén khiến thần ma khó cản, còn là một vật có vận mệnh vô cùng tốt, có thể nghịch thiên cải mệnh.
Mà từ sau khi Thanh Lộc bị diệt quốc, kiếm quyết này đã không biết tung tích, lúc ấy lão phu còn phỏng đoán kiếm quyết có lẽ là đã bị hủy, cho nên vận mệnh của Thanh Lộc mới rớt xuống ngàn trượng.
Về sau lão phu lại thấy vận mệnh của Đại Yến vốn dĩ phải suy bại lại có thể khởi tử hồi sinh, thì biết ngay là đã xảy ra chuyện gì."
"Thế gian lại có đồ vật mơ hồ như vậy sao?" Ô Tư Mạn tỏ vẻ hoài nghi: "Vận mệnh một quốc gia làm sao có thể sửa đổi chỉ dựa vào một bản kiếm phổ?"
"Bệ hạ có điều không biết, từ khi lão phu phát hiện vận thế Đại Yến được xoay chuyển tiến tới, sắc bén không gì đỡ được, đã phải người tới Đại Yến điều tra cẩn thận." Bạch Mộc Pháp không chút nào che dấu bản thân có tổ chức mật thám, tiếp tục nói: "Thì ra khi Công chúa nước Thanh Lộc trở thành hậu phi Đại Yến, đã lén lút mang quốc bảo «Vô Song Kiếm Quyết» tới Đại Yến, chẳng trách Thanh Lộc lại tiêu vong nhanh như vậy.
Sau đó Công chúa Thanh Lộc đã đem bản kiếm quyết này tăng cho nhi tử Thuần Vu Hoàng Dạ.
Thuần Vu Hoàng Dạ lại dạy kiếm quyết này cho vị tướng quân mà một tay hắn bồi dưỡng, Kha Vệ Khanh, hai người này chính là mấu chốt để Đại Yến đổi vận."
"Chuyện này cũng đã qua biết bao lâu, bây giờ ngươi mới nói với Bổn vương?" Ô Tư Mạn trừng mắt liếc hắn một cái, cực kỳ khó chịu mà nói: "Hiện giờ Hoàng đế Đại Yến là Thuần Vu Ái Khanh, chẳng lẽ ngươi không biết gần đây Đại Yến đổi Hoàng đế sao?"
"Lão phu biết, lúc trước không nói cho bệ hạ là bởi vì...!Bệ hạ lúc ấy cũng đang bận bịu một số việc", Bạch Mộc Pháp muốn nói tới việc Ô Tư Mạn bận tranh