Tay Trần Cách còn đang bị Lạc Tĩnh Dực nắm lấy, bầu không khí giằng co ban đầu dần chuyển sang xấu hổ. Trần Cách đưa lưng dán sát vào ghế, tận lực ép người trốn tránh ánh mắt Lạc Tĩnh Dực được chút nào hay chút ấy. Lạc Tĩnh Dực trông thấy trên mặt nàng còn đang ngờ vực lẫn hoảng hốt, lại xen chút sợ hãi, ý thức được kế bên mình vẫn là một người bệnh, cố gắng đem lửa giận đè xuống, ra vẻ bình thản nói với Trần Cách: "Đừng nghe ai nói linh tinh lại tưởng thật, ta thẳng"
Trần Cách giống như tiểu thái giám nhận mệnh lệnh, rất nghiêm túc gật đầu.
Lạc Tĩnh Dực: "Nếu có cong cũng không vì Phùng Duẫn Hâm mà cong"
Trần Cách: "...."
Lạc Tĩnh Dực: " Ta và nàng là từ nhỏ nhìn nhau lớn lên, không có khả năng xảy ra chuyện kia"
Trần Cách cúi đầu: "Ta đã biết, hóa ra trước giờ ta đều hiểu lầm, thực xin lỗi La tỷ"
Lạc Tĩnh Dực thấy nàng đáng thương như vậy lại mủi lòng, rõ ràng muốn kiên trì giữ gìn tam quan, không làm gì sai để phải áy náy. Nhìn Trần Cách như vậy Lạc Tĩnh Dực bỗng dưng có loại xúc động muốn khi dễ nàng, xoa xoa đầu nàng một chút.
"Ta cũng không trách ngươi, xin lỗi cái gì"
Lạc Tĩnh Dực lúc này mới ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần, mình còn mới tuyên bố với người ta rằng mình thẳng, vậy mà bây giờ quay sang xoa đầu bóp mặt tiểu cô nương có chút không thích hợp đi, bèn buông tay đang nắm lấy cánh tay Trần Cách ra, ngồi thẳng dậy.
Trần Cách cảm kích đối với Lạc Tĩnh Dực cười nói: "La tỷ không trách ta là được rồi, là ta đầu óc không biết phân biệt phải trái, người khác nói gì đều tin" Nhớ đến đêm đó Tiền Vũ lưu loát lừa dối để nàng đi đón La Hân, Trần Cách cũng thật phục hắn. Biếng nhác không muốn đi tiếp người, bịa đặt nào là người yêu Phùng đạo, nào là chưa xuất quỹ, ma mãnh có thừa.
Lạc Tĩnh Dực khởi động xe, chậm rãi đánh xe từ bãi đổ ra ngoài, động tác thập phần thuần thục: "Lại nói chuyện này cũng không có gì trách ngươi. Ngươi là nghe Tiền Vũ ba hoa, chính ta cũng bị hắn làm cho hố, suốt đường đi còn tưởng chuyện phân tổ này là do Phùng Duẫn Hâm sắp xếp" Bãi đổ xe gồ ghề, đá vụn lồi lõm, Lạc Tĩnh Dực rất khống chế để xe không bị xóc nảy quá nhiều, thuận lợi đi ra đường lớn tráng xi măng.
Trần Cách than nhẹ: "Lúc đầu ta cũng cho rằng ta được đổi để về với ngươi, không nghĩ tới vẫn là Tống Như Ngữ"
Lạc Tĩnh Dực quay đầu lại, ý vị thâm trường ướm hỏi: "Thất vọng sao?"
Trần Cách không dám nhìn thẳng nàng: "Có một chút"
"Chỉ một chút?"
Trần Cách không biết phải nói như thế nào mới phải, sợ chính mình lại nói bậy chọc Lạc Tĩnh Dực nổi điên như hồi nãy, ấp úng: "Cũng không phải một chút, chính là..."
Lạc Tĩnh Dực ở đuôi mắt thấy được lỗ tai Trần Cách đã đỏ ửng như tôm luộc, sắc mặt cũng không tốt lắm, liền thu lại hứng thú khi dễ nàng, có chút chưa đã thèm.
Từ khách sạn Ngũ Sơn đi về hướng tây 3 cây số, Lạc Tĩnh Dực biết có một cái bệnh viện. Tuy nàng không thường hay lái xe, nhưng có thể nhận biết phương hướng rất tốt, nếu có đến địa phương xa lạ, Lạc Tĩnh Dực không cần mở định vị vẫn có thể mò ra được chỗ muốn tới. Trần Cách vốn muốn rút di động ra xem bản đồ, Lạc Tĩnh Dực ngăn lại nói: "Ngươi đừng tìm thêm việc để làm, ta biết đường đến bệnh viện đi như thế nào, ngươi an tâm nghỉ một lát đi"
Trần Cách "Ân" một tiếng, khóa điện thoại lại để trước ngực, nhắm mắt dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi. Lạc Tĩnh Dực lại liếc xuống nhìn nhìn, hỏi nàng: Hiện tại cảm thấy thế nào?"
Trần Cách cũng không mở mắt, khẽ thở ra một hơi, nói: "Đỡ một chút"
"Thật sự khá hơn? Không phải nói cho ta yên tâm đấy chứ?"
"Có thể vì lúc nãy cùng ngươi đấu võ mồm dời đi lực chú ý, cảm thấy không khó chịu như lúc trước nữa"
"Thì ra cùng ta đấu võ mồm còn có thể chữa được bệnh tật, tốt lắm. Được rồi, ngươi an tĩnh nghỉ ngơi một chút, thực mau sẽ đến"
"Cảm ơn La tỷ"
"Đừng khách khí" Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm, đừng tâng bốc ta, ta làm việc tốt bất lưu danh.
Trần Cách bèn nhắm mắt nghỉ ngơi không nói nữa, Lạc Tĩnh Dực chốc chốc sẽ quay xuống kiểm tra tình trạng của nàng như thế nào. Trần Cách không còn nôn nữa, nhưng giữa hai mày vẫn nhíu sâu, môi thì cắn chặt, có thể thấy được bản thân cũng không quá dễ chịu, chỉ là liều mạng chịu đựng để không làm người khác lo lắng thôi.
Tới bệnh viện, Lạc Tĩnh Dực bảo Trần Cách ngồi chờ nàng đi đăng ký. Đến khi Lạc Tĩnh Dực trở về, thấy Trần Cách ngồi ở trên băng ghế bệnh viện cong người ôm bụng, đầu cúi xuống thật thấp.
"Làm sao vậy?" Lạc Tĩnh Dực mau chóng chạy đến
"Chắc ta phải vào nhà vệ sinh" Trần Cách nhịn đến cả người trào đầy mồ hôi
"Mau đi a!"
"Ta sợ ngươi trở về không thấy ta liền lo lắng" Lạc Tĩnh Dực đem đỡ Trần Cách đứng lên. "Chạy nhanh lên, cũng phục ngươi có thể chịu đựng"
Hơn nửa ngày, Trần Cách mới chầm chậm mà đi ra. Lạc Tĩnh Dực cả người cao gầy thanh thoát, đứng ở một góc trong bệnh viện địa phương đã cũ nát chờ Trần Cách, có điểm giống như minh tinh ghé nhầm phim trường.
"Đi tả?" Lạc Tĩnh Dực đi đến trước mặt Trần Cách
Trần Cách gật gật đầu.
"Có sốt không?"
"Ta...không biết"
Lạc Tĩnh Dực giơ tay sờ sờ cái trán đang phủ một tầng mồ hôi lạnh của Trần Cách. "Trán không quá nóng, trên người có cảm thấy khó chịu không?"
"Có một chút. Mắt cũng cảm thấy hơi nóng" Trần Cách chớp chớp mắt, tựa như đang cố cảm nhận độ ấm ở đôi mắt, thành thật nói.
Đôi mắt hồ ly thon dài ngày thường lúc này hoàn toàn trở thành đôi mắt phượng.
"Xác suất rất lớn là ngộ độc thức ăn" Lạc Tĩnh Dực nhìn thoáng vào phòng khám "Tới lượt chúng ta rồi, vào thôi". Lạc Tĩnh Dực nắm lấy cánh tay Trần Cách dắt nàng vào trong. Trần Cách không dám đi quá nhanh, cảm giác buồn nôn vẫn còn lẩn quẩn, sợ đi quá nhanh lại nôn thêm lần nữa.
Lạc Tĩnh Dực thấy người kia đi thật chậm, cho rằng nàng đuối sức, liền lùi ra sau đặt tay lên vai Trần Cách cho nàng có điểm tựa vào, nhìn qua giống như Lạc Tĩnh Dực đang ôm lấy cả người Trần Cách vào lòng mình.
Lạc Tĩnh Dực dùng chính thân mình che chở cho nàng, từng chút một bảo hộ nàng đến phòng khám. Trần Cách suy yếu quay đầu lại, Lạc Tĩnh Dực nhìn người trong lòng nói: "Nếu ngươi té ngã ở đây liền tính là tai nạn lao động, Phùng Duẫn Hâm phải bồi thường"
Từ khi biết La Hân cùng Phùng đạo không phải là người yêu, tâm tư Trần Cách không trúc trắc nhiều như lúc trước nữa. Dù hiện tại nàng đang ôm lấy mình, nhưng mà việc này đối với hai thẳng nữ mà nói, cũng là hết sức bình thường.
Trần Cách bảo: "Ta nặng lắm"
Lạc Tĩnh Dực lập tức gạt phắt: "Chỗ nào nặng, chân tay đều khẳng khiu không có bao nhiêu thịt, nếu không phải sợ ngươi bị rung lắc lại nổi cơn buồn nôn, ta liền trực tiếp đem ngươi bế lên"
Đưa Trần Cách vào trong cho bác sĩ chẩn bệnh, Lạc Tĩnh Dực đứng một bên chăm chú lắng nghe. Chẩn đoán bác sĩ với suy đoán trước đó của Lạc Tĩnh Dực đều giống nhau, cho rằng Trần Cách bị ngộ độc thực phẩm nhưng tình huống không đến nỗi nghiêm trọng. Sợ nàng mất nước liền cho nàng ở lại chuyền nước, sẵn tiện quan sát thêm một chút.
Bệnh viện chỗ này không có máy tính, đơn thuốc vẫn là viết tay. Bác sĩ tuổi đã lớn, viết thật sự chậm, Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách bên này kiên nhẫn chờ.
Lạc Tĩnh Dực cúi xuống đặt tay lên vai Trần Cách hỏi: "Còn muốn nôn không?"
"Một chút" Trần Cách khe khẽ nói
"Khát không?"
"Không tới nỗi"
"Chờ ta" Lạc Tĩnh Dực ra xe cầm vào hai chai nước, quay lại đã thấy Trần Cách đứng ở cửa chờ.
"Ngươi ra đây làm gì, không sợ té sao"
Trần Cách nở nụ cười: "Ta chẳng qua chỉ bị ngộ độc thức ăn nhẹ thôi, không còn nghiêm trọng nữa, La tỷ không cần phải lo lắng. Ngươi mới thật vất vả, đi một quãng đường thật xa đưa ta đến đây, còn bận rộn xử lý trong ngoài"
Hai người trở vào trong, Trần Cách ngồi chỗ băng ghế chờ của bệnh viện, Lạc Tĩnh Dực đứng một bên