Đêm đến trời đổ mưa, mùi hơi nước lẫn với mùi đất ngai ngái xộc vào trong phòng, Trần Cách nãy giờ xem phim, mắt đã hơi mỏi. Điện thoại hiện thông báo pin chỉ còn 10%, nàng nhìn đồng hồ đã 10h15 bèn khóa điện thoại lại, lúc này trong bệnh viện không còn bao nhiêu người, trừ tiếng mưa không còn nghe thấy âm thanh gì khác.
Không ngờ hai người các nàng đã ở đây từ chiều đến tận bây giờ.
Bệnh viện nhỏ này làm Trần Cách bỗng hoài niệm về quê nhà không ít. Khi còn nhỏ nàng rất hay bị bệnh, mẹ nàng đi làm cho người ta, một hai lần đầu xin nghỉ phép đưa nàng đi khám còn có thể, sau cũng không tiện xin nghỉ mãi được, đành để nàng ở bệnh viện truyền dịch, nhờ y tá ở đó để mắt trông hộ. Sau này người y tá đó trở thành mẹ nuôi của nàng.
Bệnh viện này cùng trạm y tế ngày đó nàng thường xuyên lui tới có điểm giống. Cửa sổ theo thời gian bắt đầu xuất hiện vết nứt trên khung gỗ, ngồi ở đây trông ra có thể thấy rõ ràng khung cảnh người qua kẻ lại ngoài kia. Khi còn bé, Trần Cách cũng hay ngồi ở vị trí này, chứng kiến người ra vào muôn hình muôn vẻ.
Người đến đây đa phần sẽ không có tâm tình quá tốt, có người chỉ ít bệnh vặt linh tinh, có người bệnh đã đến hồi nguy kịch.
Có người đơn độc mà đến, nằm trên giường truyền dịch ngủ một giấc gϊếŧ thời gian chờ đợi, sau đó tự đi lấy thuốc, lại tự mình đi về.
Có người bạn bè kéo đến một đám hihi haha, bị mẹ nuôi nàng nhắc nhở mấy lần.
Có người khám xong vui vẻ cầm thuốc trở về, không có gì nghiêm trọng.
Lại có người cuộc sống chỉ còn tính theo ngày.
Nhân sinh thật vô thường...
Trần Cách ở trạm y tế nho nhỏ ngày đó chứng kiến qua không ít chuyện đời ấm lạnh, yên lặng đem chính mình thâm nhập vào thế giới những người xa lạ, tìm hiểu câu chuyện của họ. Đến khi nàng trưởng thành, mỗi khi nghiên cứu nhân vật, đoạn ký ức về thế giới quan ngày đó hình thành từ khung cửa sổ trạm xá luôn giúp nàng có góc nhìn đồng cảm sâu sắc.
Y tá vào phòng rút kim cho Trần Cách, đè lên một miếng bông rồi dán băng lại. Trần Cách nhẹ giọng nói cảm ơn, Lạc Tĩnh Dực liền bừng tỉnh.
Lạc Tĩnh Dực cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, mơ hồ nhớ lại lúc đó bản thân mệt đến không đứng được nữa, đem ghế nhựa đến cạnh Trần Cách lau tới lau lui mới ngồi xuống.
Tối hôm trước Lạc Tĩnh Dực đi ngủ cũng không tính là sớm, hơn nữa mấy ngày nay bị Phùng Duẫn Hâm vắt không ít sức lực, thời gian truyền dịch lại vô cùng buồn tẻ, nên ngủ quên cũng là điều dễ hiểu. Lạc Tĩnh Dực tỉnh dậy trước tiên liền bắt đầu phân tích lại toàn bộ, đây là thói quen hình thành sau nhiều năm viết kịch bản, việc gì cũng thích truy đến tận gốc.
"Truyền xong rồi?" Lạc Tĩnh Dực nhìn thấy bình nước biển đã cạn.
"Ân, mới vừa truyền xong"
"Cảm giác thế nào? Còn buồn nôn không?"
"Hết rồi"
Lạc Tĩnh Dực đôi mắt có chút mờ mịt, nhắm mắt duỗi tay sờ sờ trán Trần Cách: "Cũng không còn sốt. Được rồi, để ta gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa" Lạc Tĩnh Dực đi gọi bác sĩ trực đêm đến xem xét tình trạng Trần Cách một chút. Bác sĩ khám xong bảo rằng hiện tại có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi. Sau khi bác sĩ ra ngoài, ánh mắt Lạc Tĩnh Dực dừng trên bả vai Trần Cách: "Cũng vừa kịp lúc, nếu không khẳng định vai ngươi mỏi chết"
"Không đâu" Trần Cách biết Lạc Tĩnh Dực đang nói việc lúc nãy nàng ngủ quên trên vai mình "La tỷ một chút cũng không nặng"
Lạc Tĩnh Dực cười cười, nghĩ đến lúc nãy mình ngủ say như vậy mà không cảm thấy rung lắc gì, xem ra lúc dựa vào người Trần Cách cho đến khi tỉnh lại, đứa nhỏ này thật sự ngồi im như tượng.
Hai người chầm chậm đi ra xe, gió lạnh nổi lên bốn phía, Lạc Tĩnh Dực lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện điện thoại hết pin rồi.
Trần Cách hỏi: "La tỷ, hôm nay chúng ta bỏ buổi quay chiều thế này có sao không?"
Lạc Tĩnh Dực nói: "Không có cách khác, thân thể là quan trọng nhất. Ngươi có wechat Phùng Duẫn Hâm không? Điện thoại ta hết pin, giúp ta hỏi nàng có cần trở về phim trường nữa không?"
"Phùng đạo hình như không thêm wechat ta"
"Ngươi có wechat của ai trong đoàn? Hỏi một chút"
Trần Cách chỉ có wechat Tống Như Ngữ, tuy rất không muốn cùng Tống Như Ngữ nói chuyện qua lại, nhưng nếu La tỷ nói vậy, mình chỉ có thể cắn răng nhắn tin. Tin gửi đi được vài phút rồi vẫn không thấy Tống Như Ngữ trả lời.
"Thôi vậy, ta không về phim trường nữa" Lạc Tĩnh Dực ngủ một giấc trên ghế nhựa, tuy nói ngủ được một giấc thật sâu, nhưng mà eo lại bắt đầu đau, cần mau chóng về khách sạn phục hồi.
Đi cùng một xe đến đây, bây giờ La tỷ nói nàng không trở về phim trường, Trần Cách tự hiểu là mình tự bắt xe về nên ngẩng lên nói: "Vậy ngày mai gặp lại La tỷ. Cảm ơn ngươi hôm nay chăm sóc ta"
Trần Cách quay lưng muốn đi, bị Lạc Tĩnh Dực xách cổ áo kéo lại:
"Ngươi đi đâu?"
"Ta về Lệ thôn..."
"Trễ thế này người về kiểu gì?"
"Ta bắt taxi là được"
Lạc Tĩnh Dực nhìn xung quanh, nơi đây không hổ với tên gọi Ngũ Sơn, ngoại trừ phía sau là bệnh viện, bốn bề phía trước chỉ thấy núi non điệp trùng. Buổi sáng còn không sao, đến tối bỗng dưng lại có cảm giác âm u rờn rợn.
"Ta không yên tâm cho ngươi tự trở về, lỡ đâu gặp tên tài xế nào biếи ŧɦái thấy ngươi xinh đẹp lại nổi ý định xấu"
Trần Cách nói nhanh: "La tỷ không cần đưa ta về, ta tự lo liệu được. Hiện tại xe taxi đều có ghi âm theo dõi toàn bộ hành trình..."
Lạc Tĩnh Dực cắt ngang: "Ta không định đưa ngươi về"
Trần Cách xấu hổ bị nghẹn một chút: "..."
Lạc Tĩnh Dực mở cửa xe: "Ngươi đêm nay cùng ta về khách sạn đi"
Trần Cách không nghĩ nàng nói như vậy, thốt lên một tiếng: "Hả?"
Lạc Tĩnh Dực đang định vào xe, nghe ngữ điệu kinh ngạc của Trần Cách bèn dừng động tác, không nói lời nào, chỉ đảo mắt qua nhìn chằm chằm.
Trần Cách: "..."
La tỷ quá hung dữ.
Trần Cách không dám nói thêm nữa, thấy Lạc Tĩnh Dực lên xe, nàng cũng làm theo, ngay ngắn ngồi vào. Lúc cài dây an toàn, Trần Cách nhỏ giọng nói: "Nhưng ta không đem theo quần áo"
"Khách sạn có áo choàng ngủ"
Trần Cách cúi đầu, giọng nhỏ xíu như thể đang thú nhận tội lỗi tày đình gì: "Chính là không có đồ mặc bên trong..."
Lạc Tĩnh Dực: "Ta có"
Trần Cách sửng sốt "a" lên, nhất thời không phân biệt được ý Lạc Tĩnh Dực là cho nàng dùng chung, hay là đang khoe mẽ.
Lạc Tĩnh Dực: "Ta có đem đồ mới hoàn toàn, cho ngươi mượn"
Trần Cách: "Nga..."
Thì ra đều không phải, ta nghĩ cái gì đâu đâu...
Cho nên La tỷ quyết định rồi?
Trần Cách nghĩ thầm, có thể là La tỷ cảm thấy đưa ta về xong còn phải vòng về khách sạn quá phiền phức, mà để ta lại thì sợ phát sinh chuyện gì. Bây giờ chương trình hẳn đã quay xong, Trần Cách cả ngày hôm nay vắng mặt, dù không phải lỗi của mình vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.
Lạc Tĩnh Dực đem xe khởi động: "Lúc ta đưa ngươi đến đây có cùng Phùng đạo nói qua để nàng thu xếp, đừng lo lắng" Lạc Tĩnh Dực khi nói chuyện thường ít đem cảm xúc vào lời nói, nên người đối diện khó tránh được cảm giác áp suất thấp "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" từ nàng tỏa ra. Trần Cách không dám phản đối nữa, toàn bộ hành trình ngồi kế bên để Lạc Tĩnh Dực chở về khách sạn đều ngồi cứng đờ như bị gây mê bắt cóc đi.
Kỳ thực Lạc Tĩnh Dực chính xác là lười chở Trần Cách về Lệ thôn, nghĩ đến cảnh phải quay ngược trở về liền ngán ngẩm không muốn. Đối với nàng mà nói, cho Trần Cách ở nhờ một đêm là việc thuận tay nên làm thôi.
Tới khách sạn, Lạc Tĩnh Dực đánh xe vào bãi đổ, mang Trần Cách cùng nàng lên lầu. Lễ tân nhận ra Lạc Tĩnh Dực, nhưng nhìn Trần Cách lạ mắt, bộ dạng lại non nớt khép nép phía sau, không tránh khỏi nhìn nhìn ngó ngó.
Trần Cách đứng sau Lạc Tĩnh Dực, bị lễ tân mặt đầy thâm ý liếc nhìn khiến nàng không khỏi bối rối, không biết người ta có thật sự nghĩ nhiều hay không nhưng bản thân Trần Cách đã liên tưởng lung tung đến đỏ mặt.
Lúc bước vào trong thang máy, Lạc Tĩnh Dực cả người thẳng tắp, không nghiêng không dựa, không xem di động cũng không nói lời nào, cả người tỏa ra cảm giác cao lãnh, nhìn như bức tượng được điêu khắc đến trình độ hoàn mỹ. Trần Cách từ hình ảnh phản chiếu ở mặt trước thang máy nhận ra cổ La tỷ vừa thon vừa dài như cổ thiên nga. Không chỉ vậy, vóc người La tỷ cũng rất đẹp, chân dài eo nhỏ, giống mỹ nhân sườn xám trong tranh. Trần Cách ngày thường để giữ gìn vóc dáng tiêu tốn không ít công sức, có những thời điểm phải dùng ý chí cưỡng bách chính mình kiên trì. La tỷ không hoạt động nghệ thuật lại có thể bảo dưỡng tốt đến như vậy, nhất định là rất nghiêm khắc với bản thân.
Tới lầu 11, Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách bước ra đi đến căn phòng cuối dãy, Lạc Tĩnh Dực mở cửa xong lại quay sang bật đèn. Trần Cách lúc này nhận ra mình đang đứng trong một gian phòng khách cực lớn, đối diện là cửa kính