"Mọi thứ bây giờ vỡ lở đến như vậy, kết cục này ta đã sớm dự đoán trước, cũng không ít lần ra dấu hiệu cho ngươi"
Máy bay hạ cánh tới nơi, Lạc Tĩnh Dực đem kịch bản "Tại nơi sâu thẳm nhất" khép lại, cùng Triệu Liễm bước xuống. Lâm Linh lái xe đến đón các nàng, dọc đường đi chưa có lúc nào ngưng miệng, thuật lại việc có nhà đầu tư muốn tìm kịch bản khởi quay để năm sau công chiếu.
Lạc Tĩnh Dực: "Ta nghe có lầm không, gấp gáp như vậy sao?"
Lâm Linh: "Nhà đầu tư bên kia giống như đòi mạng, cả ngày cho người tìm đến cửa nháo nhào thương lượng hợp tác. Nếu không phải bọn hắn vội vội vàng vàng như vậy, chúng ta cũng chẳng dám làm phiền đến kỳ nghỉ phép của Lạc lão sư"
Lạc Tĩnh Dực sửa lại: "Ta đi sưu tầm tư liệu vụ án mạng, còn phải xoay sang trợ giúp Phùng đạo đến mệt nhoài, một ngày nghỉ cũng không nắm được"
Triệu Liễm lái xe, Lâm Linh cùng Lạc Tĩnh Dực ngồi ở hàng ghế sau: "Vậy Lạc lão sư về nhà nghỉ ngơi, lịch trình quay phim cùng các hạng mục triển khai đã soạn thảo xong, tối nay ta gửi cho ngươi xem, nếu có vấn đề gì thì nhân viên phòng làm việc còn kịp thời chỉnh sửa"
Lạc Tĩnh Dực đáp: "Bây giờ ngươi cho ta xem luôn đi"
"OK!"
Lạc Tĩnh Dực tốc độ mắt cực kỳ nhanh, xe chưa đưa được nàng về tới nhà đã đọc xong một tập tin gần trăm trang chữ chi chít.
"Ta cảm thấy không có vấn đề gì nữa, có thể gửi đi được rồi"
"Ngươi nói vậy ta yên tâm rồi, nhà đầu tư bên kia đặc biệt sốt ruột,một hai trông chờ động tĩnh của chúng ta"
Lạc Tĩnh Dực cơ bản là Nhị lang thần chuyển thế, ánh mắt cực kỳ chuyên nghiệp không có khả năng bỏ sót bất cứ lỗi nhỏ nào. Lâm Linh làm nghề mười mấy năm, thỉnh thoảng còn xảy ra lầm lẫn, nhưng đưa vào tay Lạc Tĩnh Dực kiểm tra thì chạy đi đằng trời, kiểm tra xong lập tức có thể chuyển cho nhà đầu tư dùng.
Đều nói Lạc lão sư mắt thần miệng độc là vì vậy.
Lạc Tĩnh Dực chưa về nhà ngay, còn phải ghé qua phòng làm việc một chuyến, lôi những việc bị đình lại lúc trước ra xử lý, sau đó mở một cuộc họp nhỏ phê duyệt những hạng mục yêu cầu chi ngân sách, lại tiếp tục lên lịch trình ngày mai. Đến khi xong xuôi thì trời cũng tối, Lạc Tĩnh Dực mở điện thoại lên kiểm tra, thấy mẹ mình bốn tiếng trước gửi wechat voice đến.
"Dực dực, hôm nay không phải ngươi về Bắc Kinh sao? Khi nào mới về nhà a? Hôm nay có thời gian ăn cơm cùng mụ mụ không?"
Lạc Tĩnh Dực liếc đồng hồ cũng đã 9h, bèn trả lời: "Con về rồi, nhưng phải ghé qua công ty xử lý một vài việc. Mẹ ăn tối chưa?"
Mời vừa gởi đi không lâu, mẹ nàng đã mau chóng trả lời: "Bữa tối đã dùng rồi, nhưng con ghé qua ăn khuya cùng chúng ta một chút đi. Bây giờ có thể bắt đầu về nhà được sao?"
"Ân, một lát nữa con lái xe trở về"
"Để mẹ nấu cho con một bát mì tương đen" Mẹ nàng ngữ điệu vô cùng cao hứng.
"Tối muộn rồi còn nấu mì làm gì, vừa nóng vừa dai nuốt không nổi. Mẹ nấu canh gì đó uống chút là được"
"Được được, vậy ngươi muốn ăn gì cứ bảo mẹ. Hay để mẹ hầm canh gà đen có được không? Ngươi bôn ba bên ngoài lâu như vậy, khẳng định không được ăn uống đàng hoàng"
"Mẹ cũng đừng cầu kỳ làm gì cho vất vả, con cũng không đói, ăn tùy tiện cái gì một chút là được"
Lạc Tĩnh Dực bấm gửi xong, còn chưa đợi mẹ mình trả lời, nghĩ nghĩ thế nào lại lập tức gửi thêm một tin nhắn thoại: "Khoảng hơn nửa tiếng nữa là con về đến nhà, mẹ cùng Tiểu Kiều làm ơn kiềm chế, đừng để con mở cửa bước vào lại gặp hai người ân ân ái ái"
Vừa rồi Tả Cẩn không nghe thấy nữ nhi bắt bẻ nữa liền vui vẻ chạy đi làm gà, đang dở tay thì nghe điện thoại rung lên, biết là tin nhắn của Lạc Tĩnh Dực nên bảo tiểu Kiều mở loa ngoài lên xem tổ tông phản nghịch này lại hạch sách cái gì. Vừa nghe được bốn chữ "ân ân ái ái" vang vọng khắp gian bếp, lông mày Tả Cẩn lập tức dựng ngược lên trời.
"Đứa nhỏ này" Tả Cẩn lèm bèm "Ba mươi mấy tuổi rồi còn không đàng hoàng nổi"
Tiểu Kiều đứng ở một bên, lấy rổ vớt nho ra, chính mình ăn một trái, một trái đút cho Tả Cẩn: "Ta lại cảm thấy khá tốt. Đem được chuyện đó không kiêng nể nói ra, chứng tỏ Dực Dực có khả năng thông suốt. Chẳng phải ngươi sợ nàng bị bóng ma tâm lý, cả đời ở vậy một mình, về già bơ vơ không nơi nương tựa sao? Hiện giờ tư tưởng của nàng bắt đầu cởi mở, chính là sáng lên hy vọng rồi"
Tả Cẩn nghe Tiểu Kiều nói có lý, nhưng cân nhắc một hồi vẫn cảm thấy lấn cấn: "Không phải chứ, con ta ngây người phát ngốc ba mươi năm ở Bắc Kinh cũng chưa thấy thông suốt, chẳng lẽ mới chui vào rừng thiêng nước độc mấy ngày lại phát sinh động tĩnh. Trừ khi bị con hồ ly tinh nào nhảy ra mê hoặc tẩy não, bằng không ta cảm thấy không có khả năng"
Tả Cẩn là giảng viên đến tuổi về hưu được nhà trường thỉnh trở về giảng dạy, Tiểu Kiều là diễn viên nhạc kịch, ngày thường hai người đều ít xem tivi hoặc lên weibo, cho nên mới không biết bảo bối nhà mình đi sưu tầm tư liệu là giả, đi phối ngẫu cp với tiểu cô nương mới là thật.
Tiểu Kiều bị nàng làm cho buồn cười, lại nhét một trái nho khác vào miệng Tả Cẩn: "Cái gì mà rừng thiêng nước độc, Dực Dực đi công tác ở một cái thôn nhỏ, qua miệng ngươi ta còn tưởng nàng lạc vào Liêu trai chí dị. Ấy ấy, ngươi cho đương quy bao nhiêu đó đủ rồi, lại cho nhiều thêm tầm hai miếng nữa nữ nhi bảo bối của ngươi khẳng định chê nặng mùi không ăn"
Tả Cẩn: "Ta lỡ cắt hết rồi"
Tiểu Kiều đem rổ nho buông ra, cầm hộp nhựa đi tới: "Bỏ vào đây ta cất tủ lạnh, đừng vất lãng phí"
Tiểu Kiều cầm hộp trên tay đi ra, Tổ Tông đang nằm lim dim trên sô pha giống như nghe được động tĩnh, điên cuồng phóng theo Tiểu Kiều, giương to đôi mắt chờ mong, vừa chạy theo vừa kêu meo meo. Tiểu Kiều quơ quơ cái hộp trước mặt tổ tông, nói: "Đây là thuốc bắc! Cho ngươi ngươi cũng không ăn a! Vừa nãy chẳng phải mới cho ngươi ăn hạt sao? Giờ lại đói rồi? Ngươi đúng là một con mèo cầm tinh heo a!"
Lạc Tĩnh Dực thật mau trở về, lúc bước vào còn cố ý thông báo một câu: "Mẹ, Tiểu Kiều, con vào đó nha".
Tả Cẩn lúc này đang sắp soạn bàn ăn, tức giận trả lời: "Vào thì vào đi, về nhà của mình còn chào hỏi cái gì" Đây chắc chắn không phải con gái ta, ngày xưa ở bệnh viện khẳng định lấy nhầm con gái của kẻ thù về. Tả Cẩn lắc đầu, vì cái gì tiểu yêu nghiệt này cả ngày kiếm chuyện chọc cho mẹ nó lên tăng xông a?
Lạc Tĩnh Dực kéo ghế ngồi, Tiểu Kiều đưa cho nàng bát đũa: "Dực Dực về rồi a"
"Tình trạng dì sau phẫu thuật thế nào rồi?"
"Không có việc gì, chỉ là cắt một khối u lành nho nhỏ thôi, bác sĩ nói năm sau quay lại kiểm tra, cách ba bốn năm đi khám định kỳ là được"
Tổ Tông trốn đằng sau máy lọc không khí nhìn trộm Lạc Tĩnh Dực một lúc lâu mới nhận ra người này chính là chủ nhân nuôi mình tám năm nay, vác cái bụng béo lạch bạch chạy đến cọ như điên vào chân Lạc Tĩnh Dực, khiến cho lông dính đầy ống quần.
"Được rồi được rồi" Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ đem nó bế lên, nhấc nhấc vài cái ước lượng cân nặng đã muốn trụy tay. "Đã béo lại càng thêm béo, xem ra hai vị bà bà ở nhà nuôi ngươi giống như nuôi heo"
Tiểu Kiều hơn Lạc Tĩnh Dực 6 tuổi đã "vinh dự" lên chức bà bà, Tả Cẩn bên này múc canh ra chén đưa cho Lạc Tĩnh Dực: "Bà? Ta đây còn chưa có cháu đã được lên chức bà?" Tả Cẩn sinh ra ở phương Nam, tới Bắc Kinh hơn ba mươi năm vẫn mang theo khẩu âm quê nhà.
Lạc Tĩnh Dực bình thản nhấm nháp một ngụm canh: "Đều là người trong nhà cả, quan trọng gì một cái danh xưng. Ân, canh gà hôm nay vậy mà không nặng mùi đương quy, thật là bất ngờ. Mẹ nói thật đi, canh gà này là mẹ hay bạn gái của mẹ làm?"
Tiểu Kiều nghe được hai chữ "bạn gái", ánh mắt hơi có chút ý vị thâm trường nhìn qua Lạc Tĩnh Dực một cái.
Tả Cẩn cũng bị chậm lại nửa nhịp mới tìm được lời nói: "A, là ta nấu còn Tiểu Kiều đứng bên giám sát, vốn dĩ suýt nữa mẹ cũng định bỏ thêm đương quy, may có nàng ngăn lại"
Lạc Tĩnh Dực uống xong một chén, no rồi, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Hương vị không tồi. Ta đi tắm rửa, cả ngày chạy đông chạy tây, dơ chết mất". Nói xong gom chén dĩa định đem đi rửa, Tiểu Kiều ngăn lại: "Để đây cho hai ta dọn, ngươi nhanh đi tắm còn nghỉ ngơi"
Lạc Tĩnh Dực cũng không ngại: "Vậy ta lên phòng", sau đó đẩy hành lý vào thang máy, Tiểu Kiều cùng Tả Cẩn bên này nhìn chằm chằm theo bóng dáng nàng cho tới khi cửa khép lại.
"Lão Tả, thấy chưa!" Tiểu Kiều vui vẻ chỉ chỉ tay lên lầu, thầm thì bát quái: "Ta từ trước tới giờ chưa thấy nữ nhi bảo bối của ngươi tâm tình tốt đến như vậy. Mệt mỏi cả một ngày còn giữ được vẻ mặt ôn hòa, khẳng định có động tĩnh ngươi tin không?"
Tả Cẩn là mẹ, đương nhiên cũng nhận ra có gì khác lạ: "Mong là như vậy. Ai, đều là do ta không chiếu cố