"Cô ta là ai mà dám đặt điều xằng bậy cho bồ câu a!" Triệu Liễm nhìn theo bóng xe rời đi, tức giận đạp đạp lên sàn xe.
Lạc Tĩnh Dực ngồi một bên an tĩnh dặm lại phấn nền: "Phó tổng của Nguy Thị ảnh nghiệp, Nguy Linh Ngọc. Chủ tịch chính là cha cô ta, có tin đồn rằng sau này toàn bộ sản nghiệp đều để lại cho cô ta thừa kế"
Nghe được bốn chữ Nguy Thị ảnh nghiệp, Triệu Liễm suýt nữa nấc cụt. "Cái gì? Phó tổng Nguy Thị ảnh nghiệp? Công ty bọn hắn quy mô đồ sộ đến như vậy, quỷ mới tin bồ câu có thể hại được cô ta. Nhìn đã biết loại phụ nữ đặt điều nói hươu nói vượn!"
Lạc Tĩnh Dực giương giương khóe miệng: "Ngươi hôm nay còn biết xem tướng"
"Ta không có bản lĩnh xem tướng, nhưng ta biết loại người nói xấu sau lưng người khác đều không có gì tốt đẹp!"
Lạc Tĩnh Dực trông Triệu Liễm sinh khí như vậy, cả khuôn mặt đầy vẻ cạu nhạu không phục, liền hiểu được Triệu Liễm rất thích Trần Cách. Trần Cách đứa nhỏ này tính tình tương đối thẳng, sợ là chính ngay cả nàng cũng không biết mình đắc tội Nguy Linh Ngọc lúc nào. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tiểu diễn viên như Trần Cách chạy đi đâu lung tung để đến nỗi đắc tội với phó tổng Nguy thị ảnh nghiệp?
Lạc Tĩnh Dực bước vào trong tháng máy lộ thiên trước cổng tòa nhà, từ từ tiến lên tầng 15, khung cảnh hoa lệ Bắc Kinh dần hiện ra trước mắt, bỗng Lạc Tĩnh Dực nhớ đến một đoạn đối thoại cùng Trần Cách trước đó:
"Ngươi mặt đỏ cái gì. Sao, có người muốn bao dưỡng ngươi?"
"Đã từng có người đề nghị, nhưng ta cự tuyệt."
"Là người như thế nào?...... Đạo diễn? Nhà sản xuất? Nhà đầu tư?"
"Ta không định tiết lộ."
Thì ra là như vậy.
.
Lúc Lạc Tĩnh Dực đẩy cửa đi vào, người bên trong đã tề tựu gần như đầy đủ. Trợ lý đạo diễn trước đó đã đem kịch bản phân phát ra, Trần Cách vừa mới nhận được đã sốt sắng mở ra, cắm cúi xem đến mê mẩn, cũng không biết Lạc Tĩnh Dực đi vào. Rốt cuộc nắm lấy trong tay kịch bản thơm ngào ngạt bấy lâu nay mình tâm tâm niệm niệm, có thể đọc một hơi từ đầu tới cuối để biết được toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện, giải đáp thắc mắc chất đống bên trong, Trần Cách sắp sửa vui sướng đến hỏng rồi.
Không hổ là kịch bản Lạc lão sư viết, diễn biến phi thường chặt chẽ, động cơ nhân vật đều hợp tình hợp lý, những tưởng tình huống cuối cùng là bi kịch giam cầm nhân vật chính vĩnh viễn, nhưng không, đó là sự cứu rỗi dành cho nàng. Mặc dù không thể cứu vãn được kiếp nhân sinh ngắn ngủi lầm lạc của Trần Diệu, nhưng chí ít cũng cứu vớt được linh hồn cô ta.
Trần Cách nhanh chóng đọc xong, không kiềm chế được kích động, đối với Lạc Tĩnh Dực càng thêm bội phục. Mỗi một kịch bản của Lạc lão sư tung ra đều sẽ không đi theo lối mòn cũ, mà luôn tồn tại những góc nhìn mới, những hướng đi mới, mang đến cho không chỉ Trần Cách mà tất cả người xem những trải nghiệm khác nhau. Kịch bản của Lạc Tĩnh Dực nói không ngoa chính là dao phẫu thuật sắc bén, tinh chuẩn lại đúng mực lọc ra tầng tầng lớp lớp tâm lý nhân vật, đồng thời cũng có thể khéo léo khuấy động, phức tạp hóa cảm xúc người xem chỉ qua vài câu thoại.
Biết được kết cục của Ngô Huyễn và Trần Diệu xong, giống như vừa hoàn thành chặng đua maraton 800 dặm vậy, từng thớ cơ đều căng chặt mệt nhoài, lại có cảm giác buồn bã tiếc nuối nhớ về chặng đường ban nãy, song cũng vui sướng tràn trề, nhẹ nhõm thỏa mãn thở ra một hơi. Trần Cách còn đắm chìm trong tư vị tận hưởng, Lâm Ân bên cạnh đột nhiên đứng lên:
"Lạc lão sư mạnh giỏi!"
Trần Cách nghe vậy vội ngẩng đầu lên, phát hiện Lạc Tĩnh Dực đã đứng trước mặt nàng. Lạc Tĩnh Dực còn đang nhìn Trần Cách, liếc sang Lâm Ân một cái, hiền hòa đáp lại:
"Ngươi cũng vậy."
"Lạc lão sư ——!"
"Lạc lão sư mạnh giỏi!"
Người bên trong ai nhận thức được Lạc Tĩnh Dực đều nhanh nhảu chào hỏi, lại có những người ngày hôm nay mới tận mắt diện kiến liền không tránh được sửng sốt, sôi nổi bàn luận:
"Nàng là Lạc lão sư?? Thật sự?? Không thể tin nổi, ban nãy ta còn tưởng nàng là diễn viên! Trời đất, không nghĩ tới Lạc lão sư cư nhiên xinh đẹp đến như vậy!".
"Hoàn toàn là đẳng cấp sao hạng A!"
"Quá xinh đẹp quá có khí chất. Trái tim ta rung động quá rồi, ngươi mau đỡ ta"
Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực nhìn chằm chằm lập tức trở nên khẩn trương, phản xạ vô điều kiện bật dậy, vô tình lại đụng trúng bàn họp kê trước mặt làm nó xô lệch khỏi vị trí, miết một đường lên mặt sàn. Cả một cái bàn lớn như vậy bị dịch chuyển, không cần nói cũng biết gây ra động tĩnh lớn đến chừng nào.
"Kétttttttt——" một tiếng, toàn bộ người trong phòng đều bị giật mình mà nhìn về đây, chỉ thấy Trần Cách đứng thẳng tắp như cây chổi trước mặt Lạc Tĩnh Dực, cảm giác giây tiếp theo nàng liền lập tức giơ tay chào cờ.
Đào đạo ngồi ở phía bên kia nãy giờ nói đến khát khô cổ, nhưng mà nước trà thật sự quá nóng, hắn đang rung đùi nhâm nhi thưởng thức từng tí một liền bị Trần Cách làm cho giật mình run tay, lập tức nước trong ly sóng sánh đổ tràn vào mồm, làm cho hắn muốn nhảy vọt lên trần nhà.
"Ai nha mẹ ơi!" Đào đạo che miệng đau khổ, "Tiểu Trần, ngươi cũng không phải lần đầu thấy Lạc lão sư, còn kích động cái gì. Chẳng lẽ sợ Lạc lão sư như vậy! Ngươi xem cả mồm ta đều bỏng, bắt đền a!" Đào đạo lớn tiếng oán trách khiến cả phòng đều nghe thấy, nhiều người che mặt cười trộm, càng làm Trần Cách xấu hổ không biết chui vào đâu, nàng cũng cảm thấy chính mình phản ứng có điểm quá kích.
Nhưng là bởi Trần Cách chưa thật sự thích ứng với thân phận thật sự của "La Hân".
Lạc Tĩnh Dực nhìn bộ dạng rối bời của đứa nhỏ này, mới có mấy ngày không gặp sao đã quay về vẻ căng thẳng áp lực giống như hồi mới gặp rồi? Ngươi hôm đó không phải còn trực tiếp chạy đến nhà ta, tông cửa phòng ngủ đòi người sao? Dũng khí sấm sét gặp đâu gϊếŧ đó tan đi đâu cả rồi?
Lạc Tĩnh Dực tâm tình đang tốt cũng không so đo, vỗ vỗ bả vai Trần Cách , rất có phong thái lãnh đạo mẫu mực ân cần đối với cấp dưới: "Ân, rất giỏi, sức lực rất lớn, đẩy được chiếc bàn to đến như vậy. Ngồi xuống đi."
Trần Cách đỏ mặt không hé răng, yên lặng kéo bàn về chỗ cũ, nói nhỏ với Lạc Tĩnh Dực : "Chỗ ngồi của ngài ta đã lau qua."
Trần Cách như cũ nhớ rõ thói ở sạch của người kia. Lạc Tĩnh Dực ý vị thâm trường nheo mắt nhìn Trần Cách một cái, nghĩ thầm, xưng hô cũng đều sửa lại, trước kia kêu "ngươi" rất nhẹ nhàng, bây giờ lại hóa thành "ngài"?
Biết được chân tướng của ta, ấp ủ suy nghĩ mấy ngày bỗng trở nên mới mẻ xa lạ?
Lạc Tĩnh Dực: "Cảm ơn"
"Không có gì." Trần Cách nhỏ giọng đáp, chờ Lạc Tĩnh Dực ngồi mới dám ngồi xuống, thấp thỏm giống như giáo viên chủ nhiệm sắp sửa mách chuyện xấu cho phụ huynh nghe.
Kỳ thật không phải Trần Cách khi biết La Hân là Lạc Tĩnh Dực rồi bèn trở nên sợ hãi, mà là nàng đang khẩn trương. Mỗi lần khẩn trương sẽ phản ứng chậm nửa nhịp, cả người cũng cứng đờ. Riêng Lạc Tĩnh Dực bên đây thấy ghế của mình được xếp ở ngay bên cạnh Trần Cách thì còn đang bận gật gù hài lòng. Người nào thật có nhãn lực a, an bài chúng ta về chung một chỗ.
Trần Cách ngồi xuống liền lặng lẽ đưa tay xuống đùi xoa xoa, bị Lạc Tĩnh Dực mau chóng phát hiện: "Vừa rồi đập vào bàn mạnh quá, đau rồi?"
Trần Cách xấu hổ gật gật đầu.
"Kích động cái gì a, thiếu chút nữa đều đem cái bàn to như vậy lật ngửa chổng chân lên trời." Lạc Tĩnh Dực cố ý trêu ghẹo.
Trần Cách nhấp nhấp miệng, cuối cùng không có biện pháp trả lời, chỉ biết cười phì một cái, đôi mắt đều cong lại như mặt trăng. Lạc Tĩnh Dực nhìn bộ dạng bất lực của nàng hiền lành đến vậy, thật muốn rờ rờ đầu nàng một cái.
Lạc Tĩnh Dực hỏi Trần Cách: "Kịch bản xem đến đâu rồi?"
"Vừa mới xem xong."
"Có chỗ nào cảm thấy cần giải đáp?"
"Trên cơ bản đều hiểu được."
"Lợi hại như vậy? Một lát ta khảo đến nếu như ngươi đáp không được thì..."
"Được a." Trần Cách nói, "Những thứ khác không dám nói trước, nhưng kiến giải kịch bản của Lạc lão sư, ta đối với bản thân vẫn có một chút tự tin"
Mỗi lần đối mặt Lạc Tĩnh Dực, bất cứ khi nào nhắc đến ba chữ "Lạc lão sư", Trần Cách vẫn cảm thấy khó mà tin được. Ngay lúc này thần tượng cư nhiên ngồi sờ sờ ngay bên cạnh, còn cùng nàng thảo luận kịch bản. Chuyện này nếu ở hai tháng trước, Trần Cách căn bản tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng.
Lâm Ân ngồi ở bên cạnh lặng lẽ hướng mắt nhìn qua, ánh mắt dừng ở sườn mặt đang chăm chú xem kịch bản của Trần Cách.
......
Chính thức bắt đầu buổi làm việc, camera đã chuẩn bị sẵn sàng quay lại tất cả, những tư liệu ngày hôm nay sẽ được trích ra dựng thành video bts. Lạc Tĩnh Dực đầu tiên đứng dậy phổ biến giản lược tuyến truyện chính của kịch bản. Trần Diệu năm 17 tuổi ra tay sát hại bằng hữu tốt nhất của mình tên là Ngô Huyễn, sau đó tìm cách giá họa cho tên lưu manh hay rình rập nữ sinh trong trường, khiến tên này mau chóng bị kết án tử hình. Mười năm sau, người em song sinh của Ngô Huyễn là Ngô Tưởng ngẫu nhiên chạm mặt Trần Diệu – lúc này cô ta đã lập gia đình, còn hạ sinh một đứa nhỏ kháu khỉnh. Ngô Tưởng nhận thấy thái độ Trần Diệu đối với chính mình vô cùng sợ hãi né tránh, khiến cho Ngô Tưởng bắt đầu nghi ngờ người này có dính líu đến cái chết kỳ lạ oan uổng của chị mình, âm thầm hạ quyết tâm điều tra ra chân tướng. Ngô Tưởng không màng nguy hiểm, chậm rãi tìm cách tiếp cận Trần Diệu, từng chút một tháo gỡ những nút thắt của câu chuyện mờ mịt đang dần chìm vào quên lãng, đưa sự việc năm xưa ra ánh sáng.
Tiếp đến đạo diễn cùng trợ lý bắt đầu đọc lên từng hồi kịch bản để tất cả cùng bàn luận góp ý. Bất kể là diễn viên hay thành viên tổ đạo diễn, đối với kịch bản có nghi vấn gì đều có thể trực tiếp nói ra để giải quyết ngay tại đây. Nếu không tới lúc đi vào hiện trường lại lúng túng không biết xử lý. Cứ như vậy thuận lợi đi qua từng tràng, cho tới khi đụng tới suất diễn Trần Diệu cùng Ngô Huyễn ôm nhau trên sân thượng, Lâm Ân đột nhiên nói:
"Ta có một thắc mắc."
Mọi người đều nhìn về phía nàng.