Editor: Rice ☘
Mộ Tư Nguyệt cảm giác mấy ngày nay có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn nhân viên giao hàng trước mắt, "Những thứ này không phải là tôi mua, các người có phải đưa nhầm hay không..."
"Khách hàng đã thanh toán rồi, chính là đưa địa chỉ này, hơn nữa tên người nhận hàng là tên của Mộ tiểu thư, " nhân viên giao hàng đưa cho cô một tờ đơn, "Xin ký nhận."
Mộ Tư Nguyệt mặt đơ nhìn chằm chằm danh sách mua sắm dài ba trang này, tuy rằng nói không cần cô trả tiền, bất quá không hiểu sao lại có loại cảm giác ký nhận liền sẽ xui xẻo.
Cô đột nhiên nghĩ đến một người đàn ông, nhíu mày, "Đem về. "
"Mộ tiểu thư, những thứ này đã thanh toán..."
Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt, kiên trì nói, "Phiền toái toàn bộ đều đem về! Và nói với người đàn ông đó rằng tôi không cần bất kỳ sự giúp đỡ của anh ta, yêu cầu anh ta không cần làm phiền tôi nữa! "
......
Ba!
...Điện thoại di động bị ném mạnh vào ghế sofa.
"Làm sao vậy?" Sở Phi Phàm đang ngồi trong văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn DM&G nhàm chán chơi WeChat thì giật nảy mình.
Tề Duệ nhận điện thoại, lại đột nhiên làm vẻ mặt tức giận ném điện thoại.
"Mấy ngày trước cậu đi tìm Mộ Hướng Tuyết có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Sở Phi Phàm cảnh giác, ngồi thẳng người, quan tâm hỏi một câu.
Tề Duệ mặt âm trầm, biểu tình có chút tức giận nghiến răng nghiến lợi, nếu như nữ nhân chết tiệt kia giống Mộ Hướng Tuyết dễ đối phó như vậy thì không cần phiền.
Khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn kia ở trong đầu không xua đi được, Tề Duệ càng nghĩ sắc mặt càng thối, đảo mắt hung tợn trừng mắt nhìn Sở Phi Phàm, "Không phải cậu nói nữ nhân đều thích trang phục trang sức quý giá chết tiệt kia sao! "
Sở Phi Phàm bị anh rống đến phi thường vô tội, hơn nữa trong ánh mắt Tề Duệ mang theo sát khí, anh rốt cuộc đắc tội anh từ khi nào.
"Một vài nữ nhân có khả năng là tương đối tham lam, cùng lắm thì tặng thêm cho cô ấy một căn nhà..." Sở Phi Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm, nói xong, tò mò hỏi ngược lại một câu, "Tề Duệ, câu muốn tặng quà cho nữ nhân? An Dĩ Nhu? "
Thế mà đoạn thời gian gần đây không nghe được cái tên An Dĩ Nhu này, sau khi cùng Mộ Tư Nguyệt lĩnh chứng liền rất ít khi gặp cô, Tề Duệ tức giận hừ một tiếng, nhiều nữ nhân như vậy, Mộ Tư Nguyệt này là đáng ghét nhất.
Đưa cho cô nhiều đồ như vậy, cư nhiên đều ghét bỏ trả lại!
Đột nhiên điện thoại di động của Sở Phi Phàm vang lên một chút chuông báo nhỏ giọt, là WeChat truyền đến tin nhắn mới.
Sở Phi Phàm biểu tình có chút kích động, cúi đầu nghiêm túc lướt tin nhắn, Tề Duệ ánh mắt bất mãn nhìn anh, ở trước mặt anh tán gái, lại dạy cho anh những phương pháp phá hoại kia.
"Cậu không có chuyện gì đừng tới, tôi rất bận rộn!" Thanh âm lạnh như băng của Tề Duệ mở miệng đuổi người, xoay người ngồi trở lại trước bàn làm việc, nhìn tài liệu của những hạng mục này, không có một cái thuận mắt.
Sở Phi Phàm phi thường tự giác đứng dậy, chuẩn bị cút đi, tầm mắt nhìn thoáng qua Tề Duệ, cúi đầu lại gửi một đoạn tin nhắn, rất nhanh đối phương lập tức trả lời một tin nhắn, điều này làm cho Sở Phi Phàm nhìn mà trợn tròn mắt.
"Tề Duệ, cách lão bà của cậu nói chuyện thật sự rất đặc biệt..." Khi anh đẩy cửa chuẩn bị rời đi, nhịn không được cảm thán một tiếng.
"Đứng lại!" Tề Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm điện thoại di động của anh, "Cậu nhắn tin cho ai? "
"Mộ Tư..." Sở Phi Phàm vừa mở miệng, tên còn chưa nói hết, con ngươi Tề Duệ thâm trầm lóe lên một chút.
"Mang điện thoại di động đến đây!"
Sở Phi Phàm vẻ mặt buồn bực, thành thành thật thật đem điện thoại trên tay mình thả trên bàn làm việc, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mộ Tư Nguyệt nói rất đúng..."
Trời sinh Sở công tử bất phàm: [Tề Duệ gần đây tâm tình có chút không ổn định. 】
Bánh ngọt Mousse lớn: [Anh uyển chuyển* quá rồi, anh ta chính là bị rối loạn nội tiết...]
*uyển chuyển: có nghĩa là không nói thẳng, cố ý nói một cách kín đáo, uyển chuyển một chút.
Bánh ngọt Mousse lớn: [Cái người đàn ông trắng trẻo dáng dấp nhã nhặn tới vườn động vật hoang dã cứu chúng ta ngày đó là ai?】
Trời sinh Sở công tử bất phàm: [Là ai? Cô thế nào lại nhớ kỹ nam nhân khác như vậy, cô không sợ Tề Duệ thu thập cô sao? 】
Bánh ngọt Mousse lớn: [Tề Duệ! Đừng nhắc đến anh ta, hắn so với người ta nhiều lắm chỉ là một tên thổ phỉ sơn trại! Người nọ hình như họ Thẩm...】
Thổ phỉ?
Dám nói anh là thổ phỉ!
Tề Duệ nắm di động của Sở Phi Phàm, khuôn mặt lạnh lùng so với lúc trước còn âm trầm hơn ba phần, "Bánh ngọt Mousse lớn này chính là Mộ Tư Nguyệt! "
Sở Phi Phàm nơm nớp lo sợ gật đầu, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn anh không nói xấu hắn, bất quá Mộ Tư Nguyệt liền thảm...
Tề Duệ đen mặt tiếp tục lướt xuống, một chuỗi dài lịch sử trò chuyện, hơn nữa Mộ Tư Nguyệt còn gửi ảnh cho Sở Phi Phàm, nói là bánh quy nhỏ do cô tự mình nướng, còn nói muốn mời anh ăn!
"Các người từ khi nào thông đồng với nhau!"
Con ngươi Tề Duệ ẩn chứa tức giận phức tạp, ba một tiếng, điện thoại di động bị anh ném ở trên mặt bàn, ánh mắt kia gắt gao trừng mắt nhìn Sở Phi Phàm, phảng phất hắn chính là một gian phu.
Sở Phi Phàm vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng giải thích, "Tề Duệ, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ lệch, Mộ Tư Nguyệt không phải đồ ăn của tôi, cậu biết tôi không thích loại hình này..."
"Cô ấy là loại nào, cô ấy rất kém sao!" Tề Duệ nghe giọng điệu ghét bỏ của anh, không hiểu sao lại khó chịu.
Sở Phi Phàm quyết định câm miệng thì tương đối an toàn hơn, dù sao mỗi lần bày ra chuyện Mộ Tư Nguyệt, nói như thế nào cũng là sai.
Đột nhiên lúc này, di động của Sở Phi Phàm lại nhỏ giọt vang lên một chút.
Bánh ngọt Mousse lớn: [Sở Phi Phàm, có một chuyện tôi đặc biệt muốn hỏi anh...".
Ánh mắt Tề Duệ sáng quắc nhìn chằm chằm tin nhắn ý tứ không rõ này, hai người này cư nhiên quen biết lại còn quen thuộc như vậy, còn tán gẫu bí mật phải không!
Đầu kia điện thoại do dự trong chốc lát mới phát ra một biểu tượng cảm xúc phi thường nghiêm túc.
Lập tức ném một tin nhắn tới, Bánh ngọt Mousse lớn lớn: "Sao anh lại làm huynh đệ với Tề Duệ? Anh không nghĩ hắn tính khí nóng nảy, nhân phẩm quá tệ sao? Đức tính của Tề Duệ nhất định là mua quan tài đều sẽ thiếu một cái nắp...]
"Mua quan tài thiếu nắp là có ý gì?" Ánh mắt Tề Duệ gắt gao nhìn chằm chằm tin nhắn mới này, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sở Phi Phàm vụng trộm liếc điện thoại di động một cái, tim run lên một chút, Mộ Tư Nguyệt ngại sống quá lâu rồi sao.
"Cô ấy đang mắng tôi?" Tề Duệ nheo mắt lại, trừng mắt nhìn tin tức này, trực giác của anh khẳng định đây không phải là từ tốt gì.
"Kỳ thật tôi cũng không hiểu lắm." Sở Phi Phàm trực tiếp giả chết.
Chẳng lẽ muốn nói thẳng, mua quan tài thiếu một cái nắp, ý nói người chết bỏ vào trong quan tài, không có biện pháp đóng đinh nha... (