“ Hoàng thượng, Lam Phi nương nương mời người tới Ngân Dư cung”.
Phúc Vũ cúi người kính cẩn, đảo mắt một lượt xem xét tâm tình của Ngôn Tận.
Hắn hạ chiếc bút trên tay xuống gác lên nghiên mực, phẩy tay liếc nhìn Phúc Vũ rồi lắc đầu: “ Không tới, ngày hôm trước Thừa tướng ở ngoài dâng vào trong cung hai tấm da, ngươi đem một tấm tới phường thêu chế tác rồi đưa tới Ngân Dư cung”
Phúc Vũ vâng dạ rồi lui ra bên ngoài.
Phía bên này sau khi nghe tin Hoàng thượng không tới, Lam phi tức tới mức ném đi chén trà nóng trên tay: “ Ta làm bao nhiêu chuyện, cũng chỉ muốn người nhìn ta lấy một cái, cuối cùng người lại vẫn không tới Ngân Dư cung, đem vật phẩm tới đây thì có ích gì”
Trầm Khiêm liếc mắt nhìn Trầm Bích ra hiệu cho nàng ta mau thu dọn đống đổ vỡ kia rồi lui ra ngoài.
Tính tình Lam phi dạo này lúc nóng lúc lạnh, lại chủ yếu vì cảm thấy Ngôn Tận có chút đoái hoài tới nàng ta nên cả ngày đều ăn vận đẹp đẽ, sợ như có một ngày nào đó Ngôn Tận sẽ bất chợt tới Ngân Dư cung
“ Lần trước bức thư của người gửi tới An Các cung và Thanh Thủy phủ, Hoàng thượng đã rõ chân tướng rồi.
Chiếc vòng cẩm thạch gửi trong phong thư kia đã bị đập nát, nương nương Hoàng thượng dĩ nhiên sẽ không tới Ngân Dư cung của chúng ta.
Hoàng thượng vốn đã không trách phạt người, người đừng nên...”.
Mấy lời này của Trầm Khiêm càng khiến nàng ta thêm tức giận, trực tiếp cắt ngang lời hắn nói: “ Nên cái gì? Nếu không phải vì bổn cung, Ngân Dư cung của chúng ta sớm đã không được hậu đãi như thế này, ngân lượng của ngươi mỗi tháng đều là tùy thuộc vào sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với bổn cung mà có, người còn dám ở đây khua môi múa mép coi chừng ta đánh chết ngươi”
Trầm Khiêm yên lặng, hắn ta ở trong Ngân Dư cung này cũng đã không từ thủ đoạn giúp cho Lam phi ngồi vững ở trên đầu hàng phi, nếu không phải vì còn Trầm Bích đang ở trong tay nàng ta, vậy thì có đánh chết hắn ta cũng không làm.
Lam Nương Thi chống tay, trầm ngâm chìm vào suy nghĩ
Qua ngày hôm sau, nàng ta đem bánh hoa đào tới Đông cung cho Ngôn Từ Đường.
Nhũ mẫu ở đó đưa nàng ta vào bên trong, Ngôn Từ đường lại đang chơi đùa vui vẻ một bên, trên bàn còn một quyển sách đang lật dở: “ Đường nhi, Lam nương tới thăm con mang cho con một chút bánh hoa đào, con có thích không?”
“ Nhi thần rất thích ăn bánh hoa đào, Lam nương nương bánh hoa đào ở cung của người là ngon nhất.
Sau nay người có thể, thường xuyên đem bánh hoa đào tới cho nhi thần được không?”.
Ngôn Từ Đường trong tay cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, lại vui vẻ gật đầu khen ngon
Lam Nương Thi đưa tay đẩy đĩa bánh đến trước mặt Từ Đường, lại mỉm cười cầm lên quyển sách đang xem dở kia: “ Được, nếu như Đường nhi cứ chăm chỉ đọc sách học chữ thì ngày nào nương cũng sẽ đem bánh hoa đào tới cho con có được không? Bây giờ nương phải quay về cung rồi, khi khác sẽ lại tới thăm Đường nhi ha”
Nàng ta đứng lên, lại dặn dò nhũ mẫu trong cung phải chú ý sức khoẻ của Ngôn Từ Đường sau đó quay người hồi cung.
Tố Hương từ An Các cung tới chỗ Ngôn Từ Đường muốn đón nhóc con tới chơi với Hoàng Hậu lại vô tình đụng phải Lam phi, nàng ta nghi hoặc nhìn theo dung mạo xinh đẹp kia, trong lòng bất chợt dậy lên một làn sóng
Tố Hương trông thấy bóng dáng quen thuộc kia thì nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng bước tới Đông cung, Ngôn Từ Đường đã ăn xong miếng bánh hoa đào cuối cùng, lúc này Tố Hương cùng vừa tới, nàng ta cúi người hành lễ với nhũ mẫu: “ Hoàng hậu sai nô tì tới đây đón Thái Tử tới An Các cung”
An Các cung phủ tuyết trắng, không khí bên trong ngột ngạt mang theo sự bi thương lạnh lẽo.
Ngôn Từ Đường ngoan ngoãn ở một bên cùng với Uyển Nhi nghịch đồ chơi, Tố Hương nhẹ nhàng tới bên cạnh nàng: " Hoàng hậu, khi nãy nô tì tới Đông cung đón Thái tử có trông thấy Lam Phi nương nương ở đó."
Bất Ý ngưng động tác, nàng đưa mắt nhìn về phía Ngôn Từ Đường đang chăm chú lắng nghe Uyển nhi đọc quyển truyện trong lòng liền nảy ra một dự cảm không lành...!Nàng tiến tới phía nhóc con: